Edit: Sa
Bạch Thu Nhiên nằm trăn trở tới sáng, tính ra cô ngủ chỉ năm, sáu tiếng nhưng vì hôm qua ban ngày ngủ nhiều nên giờ thức tới sáng cũng không thấy buồn ngủ.
Sau khi bạn trai tổng tài dậy, cô nằm thẫn thờ một mình, thấy không ngủ tiếp được nữa nên cũng dậy luôn.
Tập thể dục xong, trên đường về, Diệp Chi Châu suy nghĩ sáng nay nên ăn gì.
Mấy lần trước anh toàn làm bữa sáng kiểu Tây đơn giản, thứ nhất là vì anh ở nước ngoài mấy năm nên đã quen ăn vậy rồi, thứ hai là vì bữa sáng kiểu đó làm đơn giản và nhanh nhất.
Nhưng bạn gái anh chưa sống ở nước ngoài nên không quá quen với bữa sáng kiểu vậy, hơn nữa hôm qua cô bị mẹ anh làm sợ chết khiếp, vậy anh có nên nấu cái gì ngon ngon để dỗ cô không?
Song, khi mở cửa nhà ra, người mà anh cứ ngỡ sẽ chờ anh về đút cho ăn thì lại đang ở trong bếp.
Sự chăm chỉ bất ngờ của Bạch Thu Nhiên khiến Diệp Chi Châu hoang mang tột độ.
Vào ngày đầu tiên sống cùng nhau, Bạch Thu Nhiên hứa hẹn với Diệp Chi Châu rằng sẽ nấu thật nhiều món ngon cho anh ăn, tuy anh biết rõ cô khoác lác nhưng vẫn bị chuốc thuốc mê, thật lòng mong đợi cô sẽ nấu cho anh ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tới bây giờ cô cũng chỉ nói miệng thôi chứ chưa từng thấy cô chủ động bước vào bếp, vì vậy Diệp Chi Châu càng thêm mong chờ.
Do đó khi thấy cô trong bếp, phản ứng đầu tiên của anh chắc chắn là vui mừng và mong đợi.
Vì quá vui mừng, Diệp Chi Châu không đi tắm ngay mà vào bếp bất chấp toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đứng sau Bạch Thu Nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Đang nấu gì đó?”
Hơi thở nóng hổi phả vào tai, Bạch Thu Nhiên quay đầu lại, môi cô vô tình chạm khẽ vào môi anh, tuy cô ngửa đầu ra sau theo phản xạ nhưng dư vị vô tình chạm vào nhau quá tốt đẹp.
Bạch Thu Nhiên vừa mím môi nhấm nháp dư vị ấy vừa nhìn bạn trai tổng tài tóc tai ướt đẫm nồng đậm hormone nam tính, càng cảm thấy bạn trai tổng tài đẹp trai tàn bạo.
Nếu là bình thường, có lẽ cô phải rất cố gắng mới kiềm chế được xúc động nhào lên ăn anh, nhưng hôm nay vì có tâm sự nên đầu óc bớt đen tối đi hẳn, do đó chỉ chốc lát cô đã lấy lại tinh thần, vờ như không có gì mà đẩy anh ra khỏi phòng bếp, tất nhiên giọng nói vẫn dịu dàng động lòng người: “Tập thể dục mệt không? Anh nghỉ một lát đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
Diệp Chi Châu không thích để người nhớp nháp nên hôn nhẹ trán cô rồi đi vào đi tắm rửa, còn Bạch Thu Nhiên thì tập trung nấu bữa sáng.
Khả năng bếp núc của cô rất bình thường nhưng tại cô lỡ “nổ” nhiều quá nên hôm nay không nấu cháo vì như thế thì qua loa quá.
Do đó Bạch thu Nhiên quyết định làm món hơi cầu kỳ nhưng không cần kỹ thuật cao là món trứng rán cuộn, sau đó lôi máy làm sữa hạt ra để làm sữa đậu nành, vừa giàu dinh dưỡng vừa ngon miệng, không uổng công cô khoác lác mà.
Làm món trứng rán quan trọng nhất là độ lửa, suốt quá trình Bạch Thu Nhiên rất cẩn thận nên cuối cùng đã cho ra lò đĩa trứng vàng tươi, rắc ít hành lên bề mặt, lại cẩn thận cuộn trứng lại, đặt thêm vài quả anh đào lên đĩa là xong.
Bạch Thu Nhiên bê đĩa trứng và ly sữa đậu nành nóng hổi ra đặt lên bàn ăn, sau đó cố gắng không để lộ sự đắc ý ra mặt, gọi bạn trai tổng tài: “Anh ăn thử xem có hợp vị không.”
Diệp Chi Châu ngoan ngoãn đi tới, phát hiện bữa sáng mà mình mong đợi chỉ là đĩa trứng rán cuộn thì nhướn mày, nhưng anh cũng không nói gì, rất nể mặt ngồi xuống chầm chậm thưởng thức, sau đó không tiếc lời khen ngợi: “Ngon lắm, cực cho em quá.”
Bạch Thu Nhiên thoải mái đón nhận lời khen của anh: “Nếu thích thì anh ăn nhiều vào.”
Hiếm khi mới ăn được bữa sáng do bạn gái nấu, Diệp Chi Châu có qua có lại, chủ động dò hỏi: “Có muốn đi chơi không? Anh nhớ hồi trước em bảo rất thích khu sơn trang Ôn Tuyền ở ngoại ô, hay là hôm nay mình đi, sáng mai về.”
Bạch Thu Nhiên rất hứng thú với lời đề nghị của anh nhưng lắc đầu: “Hôm nay không được, em có hẹn đi uống cà phê với Tư Tư rồi, từ lúc em dọn qua đây, tụi em còn chưa gặp nhau lần nào.”
Uống cà phê chỉ là phụ, chủ yếu là cô có vấn đề khó giải quyết, không tự quyết định được, muốn tâm sự với bạn thân để tìm cách.
Diệp Chi Châu mím môi, tuy khá bất ngờ với câu trả lời của cô nhưng vẫn có thể hiểu được.
Trước kia cô với Lục Vũ Tư như hình với bóng, bây giờ đã hơn nửa tháng không gặp nhau, hẹn nhau đi chơi là rất bình thường, vì vậy anh dịu dàng gật đầu: “Cũng được, tụi em hẹn nhau ở đâu, mấy giờ? Anh chở em qua.”
Bạch Thu Nhiên tiếp tục nhã nhặn từ chối.
Cô bày ra gương mặt đầy thấu hiểu nói với anh: “Hiếm khi anh không phải tăng ca, ở nhà nghỉ ngơi đi, em đặt xe đi.”
Bị bạn gái luôn thuận theo ý mình từ chối hai lần liên tục, Diệp Chi Châu lập tức nhận ra bạn gái có điều kỳ lạ nhưng vẫn dịu dàng dặn dò: “Cũng được, vậy em nhớ cẩn thận nhé, đi chơi vui vẻ.”
Nhận được sự thông cảm của bạn trai, Bạch Thu Nhiên không có chút áp lực tâm lý nào mà vào phòng ngủ trang điểm, thay quần áo, sau đó xách túi đi thẳng ra ngoài mà không ngoái đầu lại.
Cô đi quá vội vã, Diệp Chi Châu bị bỏ lại một mình trong nhà chợt cảm thấy mất mát, thất thần chốc lát rồi cũng mặc áo khoác, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh ở nhà là để chơi với cô.
Nếu cô đã có kế hoạch khác, thay vì ở nhà thẫn thờ một mình thì thà đến công ty tăng ca còn hơn.
Bạch Thu Nhiên không biết gì về quyết định của bạn trai tổng tài, cô hẹn gặp Lục Vũ Tư ở ga tàu điện ngầm, sau đó cùng tới trung tâm thương mại để mua sắm.
Hơn nửa tháng không