Edit: Lynn
Sống trong một xã hội pháp trị suốt hai kiếp, lần đầu tiên Bạch Thu Nhiên cảm nhận mạng sống của mình đang bị đe dọa.
Trong thoáng chốc cô bủn rủn tay chân, đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không có nổi chút tâm lý chống cự nào.
Làm sao chống cự nổi đây? Cho dù bà ta không phải phu nhân quyền cao chức trọng mà chỉ là người bình thường thì nếu bà ta hận cô, chỉ muốn giết chết cô, vậy có lẽ bà cũng không ngại chết cùng cô nếu cần thiết.
Nhưng cô đang sống rất tốt, cuộc sống vô cùng tươi đẹp, thế giới tràn ngập tình yêu, mắc gì phải chết chung với bà ta?
Ông cha ta có câu điếc không sợ súng, một khi bà Diệp phát điên, bà ấy có thể làm bất cứ điều gì.
Bạch Thu Nhiên tin rằng dù là đánh giáp lá cà hay đánh vu hồi thì cũng chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.
Trong tình huống này cứ bỏ chạy là xong, trên đời này đâu phải chỉ có mỗi bạn trai tổng tài là đàn ông độc thân, không đáng để liều mạng vì mối tình này.
Thời gian qua Bạch Thu Nhiên luôn do dự và liên tục trấn an bản thân, còn bây giờ thì cô đã hạ quyết tâm.
Cuộc trò chuyện với bà Diệp còn chưa kết thúc, cô đã đưa ra quyết định: Tạm biệt bạn trai tổng tài thân yêu, mẹ anh không đồng ý cho chúng mình bên nhau QAQ.
Người trưởng thành đều biết kiên trì là rất khó nhưng từ bỏ lại rất dễ dàng.
Bạch Thu Nhiên đã quyết tâm không cố gắng nữa nên khi nhìn ánh mắt hung ác của bà Diệp dường như có thể cắt mình ra thành từng mảnh, cô không còn thấy đáng sợ nữa, tương lai cũng không tăm tối như mình tưởng.
Bạch Thu Nhiên đã có kế hoạch tự cứu lấy bản thân, tóm gọn trong: không đấu lại được thì bỏ chạy.
Muốn hành hạ nhân vật phụ thì cũng phải tuân theo quy tắc cơ bản, chỉ cần cô chạy đủ nhanh thì vả mặt sẽ không đuổi theo kịp.
Nếu đã như vậy, cô không cần ngồi đây đọ sức với bà Diệp nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thu Nhiên xem đồng hồ, ngại ngùng nói: “Xin lỗi bà Diệp, tôi còn phải làm việc…”
Tống Bảo Như tạm gác lại suy nghĩ, kiêu ngạo nhìn thoáng qua cô: “Định khi nào nghỉ việc?”
Bà hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bị Bạch Thu Nhiên từ chối.
Hiện tại không có Chi Châu và những người khác nói đỡ cho ả ta, bà lại còn đang cầm củ cà rốt “gả vào nhà họ Diệp” để nhử ả, người đầy dã tâm như Bạch Thu Nhiên chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của bà.
Vì thế bà mới hỏi ả khi nào nghỉ việc chứ không hỏi có muốn nghỉ việc hay không.
Đúng là Bạch Thu Nhiên đã quyết định nghỉ việc, không chỉ nghỉ việc mà cô còn định bỏ xứ ra đi.
Bởi vì dựa theo việc bà Diệp hận cô thấu xương, kể cả khi cô đã thức thời chia tay với bạn trai tổng tài, không dây dưa gì nữa thì có lẽ bà Diệp vẫn muốn tiếp tục cho cô “ăn hành”.
Có điều dù bà Diệp có quyền có thế đến đâu thì bà cũng không thể vênh váo đến mức khiến cô không thể sống không yên ổn trong nước.
Đất nước rộng lớn, chỉ cần cô trốn đủ xa, bà Diệp sẽ không tốn công để chơi trò trốn tìm với cô.
Tuy nhiên, nếu bà Diệp biết trước kế hoạch của cô, liệu bà ấy có điều chỉnh chiến không? Bạch Thu Nhiên không dám đánh giá thấp quyết tâm hại chết cô của bà Diệp, bèn cố ý ra vẻ ngập ngừng nói: “Chuyện này… tôi còn phải suy nghĩ, mà theo quy định của công ty, muốn nghỉ việc phải nộp đơn trước một tháng và bàn giao công việc.”
Tống Bảo Như sốt ruột nói: “Vậy tôi cho cô thời gian một tháng, tháng sau đích thân tôi sẽ tới tìm cô.”
Bạch Thu Nhiên ra vẻ bối rối nhưng không dám cãi lại: “Nhưng mà…”
Tống Bảo Như đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cầm túi xách lên, đứng dậy nghênh ngang bỏ đi.
Bạch Thu Nhiên tỏ vẻ đành phải chịu uất ức mà chấp nhận kết quả này, nhưng thực chất trong lòng đang âm thầm tính toán.
Đã chạy trốn thì không thể làm theo quy trình thông thường, đối với trường hợp đặc biệt, cô có thể xin nghỉ việc và rời khỏi công ty trong cùng một ngày mà không cần tiền lương tháng này.
Hiện giờ cô cần phải sắp xếp công việc, xin nghỉ thành công là sẽ lập tức rời đi.
Có vẻ như trong công ty có người do bà Diệp cài vào, cô buộc phải làm vậy để không bị lộ tin tức, tránh trường hợp bị bà Diệp dẫn người tới chặn đường.
Còn nếu bà Diệp không bố trí người theo dõi cô thì càng tốt.
Mấy công việc lặt vặt chỉ cần dăm ba ngày là bàn giao xong.
Theo như “lịch hẹn” của bà Diệp, ngày này tháng sau cô đã đi mấy dạng, bà Diệp đừng hòng tìm cô báo thù rửa hận nữa.
Càng nghĩ càng thấy kế hoạch kín kẽ, có điều Bạch Thu Nhiên vẫn rời khỏi nhà hàng quay trở về công ty với vẻ mặt mất hồn mất vía, đồng thời ra vẻ kiên cường hoàn thành công việc buổi chiều.
Trước khi tan sở cô còn từ chối lời đề nghị đón mình của bạn trai tổng tài bằng lý do hợp lý hợp tình khiến người ta không thể phản bác: “Em đã hẹn Tư Tư đi ăn tối và mua sắm với cậu ấy rồi, hôm nay em ngủ lại bên Hoa Đô luôn.”
Hoa Đô là khu chung cư mà cô và đứa bạn thuê trọ.
Tuy rằng trước đó đứa bạn thân khiến cô thất vọng khi không đưa ra được lời khuyên thấu đáo nào trước vấn đề mẹ chồng nàng dâu hào môn, nhưng bây giờ muốn bỏ trốn, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến là nhờ Lục Vũ Tư phối hợp với mình, giúp mình bày mưu tính kế.
Diệp Chi Châu cũng khá bất ngờ với cuộc hẹn đột ngột của cô, sau khi trầm ngâm một hồi, anh quan tâm hỏi: “Lúc đi mua sắm không cần anh giúp em xách đồ sao?”
Bạch Thu Nhiên ỏn ẻn nói: “Người ta muốn tâm sự với Tư Tư mấy chuyện con gái mà.”
“Được rồi.” Cô đã nói như vậy thì Diệp Chi Châu cũng đành chịu, anh dặn dò cô bằng giọng điệu vừa thất vọng vừa mất mát: “Vậy hai em chơi vui nhé, chú ý an toàn… Ngày mai nhớ về sớm.”
Nghe giọng nói cô đơn của chàng giám đốc tài giỏi trẻ tuổi, Bạch Thu Nhiên cảm thấy rất đau lòng và tội lỗi.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, tính mạng quan trọng nhất.
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ còn những trò nguy hiểm hơn.
Bạch Thu Nhiên đè nén sự không đành lòng của mình xuống, trả lời lại bằng ý chí sắt đá: “Tới giờ tan tầm rồi, em phải đi thu dọn đồ đây, bye anh.”
Bạch Thu Nhiên không nói dối Diệp Chi Châu, cô thực sự đã hẹn với Lục Vũ Tư, nhưng chỉ vài phút trước khi anh gọi điện thoại đến.
Công ty của hai cô cách nhau không xa, theo quy tắc cũ vẫn gặp nhau ở ga trung chuyển tàu điện ngầm.
Trên đường đi, Lục Vũ Tư lo lắng hỏi: “Dạo này sao rồi, mẹ của sếp Diệp còn tìm cậu gây chuyện không?”
Đứa bạn thân chủ động hỏi thăm đúng lúc giúp Bạch Thu Nhiên đỡ phải dài dòng khi vào đề.
Cô im lặng gật đầu, bĩnh tĩnh kể lại chuyện hai lần bị vướng vào rắc rối ở công ty: “… Hôm nay tớ mới biết hóa ra họ đều do bà Diệp giật dây.”
Lục Vũ Tư cũng cảm thấy những hành vi này quá phô trương, phản ứng đầu tiên không phải tràn ngập căm phẫn mà là hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cậu chắc chắn không có hiểu lầm gì chứ, bà Diệp làm vậy để chi?”
Bạch Thu Nhiên thuật lại những gì bà Diệp nói với mình trong phòng bao.
Lục Vũ Tư có sóng não giống cô nên vô cùng phẫn nộ: “Bà ta nghĩ mình là ai mà có quyền sai khiến người khác.
Đừng nói cậu còn chưa lấy sếp Diệp, cho dù hai người có kết hôn thì cậu cũng là