Kết quả kiểm tra được đưa ra đúng giờ hẹn, bác sĩ vui mừng thông báo cô mang thai năm tuần lẻ ba ngày, trước mắt thai nhi phát triển bình thường.
Vừa dứt lời, cả phòng hân hoan, đặc biệt là sếp Diệp vừa lên chức bố cũng không giữ bình tĩnh nổi nữa mà lặp đi lặp lại với bố mẹ và vợ: “Mang thai thật rồi.”
Tiêu hóa tin vui xong, sếp Diệp lại kéo bác sĩ hỏi han tỉ mỉ những điều cần lưu ý trong thời gian mang thai, bao gồm cả những việc nhỏ nhặt đến những việc như ăn ở, mặc, đi lại.
Chủ tịch Diệp đứng bên cạnh không những không thấy phiền mà còn bổ sung những vấn đề con trai chưa đề cập, trông cực kỳ khoa trương, không còn chút khí phách nào của một người sát phạt trên thương trường.
Còn về Bạch Thu Nhiên, cô không thể hiện sự bất ngờ của mình bằng cách lải nhải như chồng mà cô đã quên sạch hình tượng và việc quản lý biểu cảm.
Vẻ mặt cô thay đổi liên tục từ vui sướng đến khó tin, thỉnh thoảng còn kiểm tra xem bụng của mình có khác gì không.
Cô thực lòng không dám tin chiếc bụng bằng phẳng của cô lại đang chứa một sinh mệnh, tám tháng nữa sẽ chính thức bước vào cuộc sống của họ.
Sinh mệnh thật thần kỳ!
Ai nấy đều tự phá vỡ hình tượng của mình, riêng bà Diệp thường ngày có phản ứng khoa trương nhất thì hiện giờ lại trông có vẻ bình thường nhất.
Bà ngồi ngay ngắn trên ghế, không nói tiếng nào, vẫn là phu nhân trang nhã trong mắt người ngoài, nhưng chỉ có bà biết nội tâm của mình còn cuồn cuộn hơn tất cả mọi người ở đây cộng lại.
Trước khi có kết quả siêu âm, bà tự trấn an mình rằng có lẽ chỉ là nhầm lẫn mà thôi, nhưng bây giờ bà thực sự rất sốc.
Bà không tin, sao Bạch Thu Nhiên mang thai được? Sao ả lại mang thai được chứ!
Nhưng khi nghĩ lại kiếp trước thì quả thực không có chứng cứ thiết thực nào nói rằng Bạch Thu Nhiên bị vô sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thu Nhiên luôn miệng nói muốn tiếp tục sống thế giới hai người nên bà cho rằng ả chỉ viện cớ để che giấu mình bị vô sinh mà thôi.
Nhưng bây giờ ả có thai thật rồi.
Nếu kiếp trước ả nói thật, vậy chẳng lẽ kiếp này ả chịu mang thai sớm là vì bà phản đối kịch liệt hơn khiến ả cảm thấy nguy hiểm nên mới quyết định cưới xong là sinh con liền để củng cố vị trí thiếu phu nhân nhà họ Diệp?
Cho rằng có lẽ việc mình hồi sinh dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, tâm trạng của bà Diệp càng thêm phức tạp.
Lúc mới sống lại, bà cực kỳ căm hận Bạch Thu Nhiên, nhưng theo thời gian, bà đã bình tĩnh hơn nhiều, hơn nữa dường như Bạch Thu Nhiên cũng không quá quắt như ở kiếp trước.
Vì vậy, bà đã có thể thỉnh thoảng xem như ả không tồn tại, cũng không gấp gáp trả thù nữa.
Nhưng băng dày ba thước nào phải do bị lạnh một ngày, mong mỏi trả thù vẫn còn đó.
Bây giờ Bạch Thu Nhiên mang thai khiến bà tiến thoái lưỡng nan, chủ yếu là sợ sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng ả.
Ở kiếp trước, dẫu kết hôn gần mười năm mà Bạch Thu Nhiên vẫn không có con, Diệp Chi Châu cũng chưa từng trách cứ, thể hiện rất rõ ràng rằng anh chỉ yêu và cưới một mình Bạch Thu Nhiên.
Nếu bây giờ bà gây thương tổn cho đứa bé, hoặc thậm chí khiến Bạch Thu Nhiên không thể sinh nở được nữa, vậy e rằng kiếp này bà sẽ lại không được bế cháu.
Nếu quả thật dẫn đến cục diện đó, chưa nói đến việc tình cảm của mẹ con bà có tan vỡ hay không, chính bà cũng sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại.
Thù hận thật đấy nhưng trẻ con vô tội, hơn nữa đứa bé lại còn là đứa cháu nội duy nhất ở cả hai kiếp của bà.
Thật ra, trên đường đến bệnh viện, bà Diệp đã nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Nếu Bạch Thu Nhiên mang thai thật, cho dù không muốn thì bà vẫn sẽ tạm thời tha cho ả ta, chờ đến khi ả sinh xong, bất kể là trai hay gái, bà cũng phải tìm cách bế đứa bé về nhà.
Bà sẽ tự tay nuôi nấng và dạy bảo cháu nội để tránh trường hợp Bạch Thu Nhiên lấy đứa bé ra uy hiếp bà.
Sau đó bà sẽ lại tiếp tục công cuộc báo thù.
Nhưng đến khi xảy ra tình huống xấu nhất thật, bà vẫn không muốn nhịn.
Nghĩ tới việc phải nhìn thấy Bạch Thu Nhiên ít nhất một năm nữa, bà cực kỳ không cam lòng, nhìn thấy chồng con ân cần với ả thì càng khó chịu trong lòng, vì vậy mới ngồi im lặng.
Đằng nào cũng có nhiều người quan tâm Bạch Thu Nhiên rồi, không cần phải có thêm bà.
Sau mấy lượt xác định con dâu và cháu nội đều khỏe mạnh, chủ tịch Diệp cũng bình tĩnh trở lại, thấy vợ mình ngồi im, ông tương đối hài lòng, thầm nghĩ cuối cùng vợ ông cũng vì thương cháu nội mà không làm khó con dâu nữa.
Chủ tịch Diệp không quá để ý đến việc bà Diệp và Bạch Thu Nhiên có hòa hợp hay không.
Ông biết duyên phận giữa người với người là rất thần kỳ.
Tuy ông thấy Tiểu Thu rất tốt, nhìn sao cũng thấy con dâu vừa tốt bụng vừa hiểu chuyện, nhưng vợ ông không thích Tiểu Thu thì cũng không có gì lạ.
Họ không bị phóng viên rình rập như giới thượng lưu Hongkong, vợ chồng Chi Châu cũng không thích ồn ào, hai đứa nó sống rất kín tiếng, vì vậy gia đình họ không cần phải giả vờ làm mẹ chồng tốt con dâu thảo, càng không cần phải tỏ ra thân thiết, sống kiểu nước sông không phạm nước giếng cũng không sao.
Vì vậy bà Diệp không cần ân cần quan tâm con dâu, chỉ cần bà không lại gây sự với Bạch Thu Nhiên là chủ tịch Diệp đã yên tâm rồi.
Còn về phần chăm sóc con dâu trong thời gian mang thai thì càng không cần vợ ông nhúng tay, bà ấy tự chăm sóc được bản thân là đã tốt lắm rồi.
Tính toán đâu vào đấy, chủ tịch Diệp nhanh chóng dời mắt đi, nhanh đến mức bà Diệp hoàn toàn không biết chồng nhìn mình.
Ông đã lấy lại phong độ thường ngày, dặn dò cặp vợ chồng son: “Xong rồi thì về đi.
Tiểu Thu tạm thời xin nghỉ làm mấy hôm, cứ ở nhà nghỉ ngơi, sức khỏe quan trọng hơn công việc.
Chi Châu cũng vậy, Tiểu Thu còn nhỏ, lại lần đầu mang thai, việc nào không gấp thì để qua một bên, cố gắng dành nhiều thời gian cho vợ.”
Diệp Chi Châu nghiêm trang gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Chủ tịch Diệp nói tiếp: “Con đưa Tiểu Thu về đi, tối nay bố bảo thím Lâm, thím Vương qua