– Khốn nạn.
Mắng chửi xong vội chạy theo Tử Kiều , phía sau Mạc Lăng cũng hoàn hồn vội đuổi theo ra cửa.
Anh ta nắm lấy tay Tử Kiều kéo lại vẻ mặt đầy đau khổ.
– Tử Kiều đừng đi , em nghe anh nói đi.
Anh.
.
anh không biết giải thích với em thế nào.
Là anh sai nhưng anh thật lòng yêu em.
.
Bàn tay Tử Kiều lạnh lẽo , đôi mắt cô vô hồn chỉ hơi ửng đỏ không khóc không nháo.
Vẻ bình tĩnh của cô càng khiến anh ta không biết phải làm sao.
– Tránh ra , cậu có tư cách gì nói yêu Tử Kiều.
Ngày đó là do tôi bị thần kinh rồi nên mới ép Tử Kiều chọn lựa cậu.
May mắn là Tử Kiều vẫn chưa lấy cậu nếu không đời cậu ấy như bỏ đi.
Bây giờ thì cút thật xa đừng làm phiền bạn tôi nữa.
Hạ Đồng thở hỗn hển không ngừng mắng chửi.
Mạc Lăng không quan tâm Hạ Đồng , anh ta vẫn níu lấy tay Tử Kiều.
– Tử Kiều anh.
.
anh biết là anh sai.
Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông.
.
bao năm qua chúng ta quen nhau anh vì tôn trọng suy nghĩ của em.
Nhưng thời đại nào rồi em quá bảo thủ và truyền thống anh.
.
anh.
.
Nói đúng hơn là anh muốn gìn giữ cho em.
Cho nên.
.
– Cho nên anh mới tìm người khác đáp ứng được nhu cầu của anh có phải không ?Em biết , em không trách anh.
Hoàn cảnh em bây giờ em không có quyền trách hờn một ai cả.
Vì chính bản thân em ,em còn không mang lại được hạnh phúc cho mình.
Thì làm sao em dám mong cầu đòi hỏi hạnh phúc từ người khác.
Tiếng nói Tử Kiều nhàn nhạt vang lên , sự tự ti khốn khổ của cô khiến Hạ Đồng đau lòng.
– Tử Kiều ,hắn ta là một tên khốn ,cậu không có lỗi.
Hạ Đồng đau lòng kéo tay Tử Kiều.
Mạc Lăng ngẩng người nhìn vào đôi mắt trong veo của Tử Kiều , anh ta cảm thấy mình thật tồi tệ.
Nhưng chưa kịp mở lời phía sau lưng anh ta Tuyết Kỳ đi đến trên tay là tập tài liệu.
Cô ta cười khảy ,nắm tay Tử Kiều đặt tệp tài liệu lên tay cô.
– Trước khi đi đem theo đống giấy lộn này theo cùng.
Đây là bản thảo cô nhờ Mạc Lăng đưa vào Hoa Hạ.
Cô xứng sao ,cô nghĩ cô là ai có quyền hợp tác với Hoa Hạ.
Cô định làm mất mặt anh ấy à ? Tôi định ném vào thùng rác rồi , rất may hôm nay gặp cô ở đây vậy thì trả lại cho cô.
Từ nay đừng đến làm phiền chúng tôi nữa.
Bàn tay Tử Kiều cầm lấy bản thảo run run, rõ ràng Mạc Lăng anh ta nói với cô đã đưa cho Tổng biên tập giúp cô.
Nhưng cô chờ mãi vẫn không có kết quả thì ra anh ta nói dối.
Hạ Đồng khó tin được Mạc Lăng lại khốn nạn đến bước này.
– Mạc Lăng, cậu còn lương tâm không , cậu biết rõ từ khi mất đi ánh sáng.
Bản thảo này là hi vọng còn sót lại của Tử Kiều.
Tại sao cậu lại tàn nhẫn như vậy.
– Hạ Đồng không cần nói nữa , đưa mình về đi.
.
Tử Kiều ôm lấy bản thảo vào lòng ,cô kéo tay Hạ Đồng , giọng nói lạc đi dường như đã không còn sức chống đỡ bất cứ chuyện gì nữa rồi.
– Các người sẽ không có kết quả tốt đâu.
Hạ Đồng biết rõ lúc này tốt nhất là đưa Tử Kiều