Tô Hàn híp mắt quan sát cô , anh nở nụ cười .Nụ cười có chút chế giễu nhưng lại đẹp đến chói mắt.Giống như anh không tin lời cô nói vậy ,Tử Kiều có chút ấm ức nhưng cũng không giải thích.Trong lòng có chút thắc mắc người đàn ông này nhìn vào cao quý vẻ bề ngoài quá ưu tú nhưng tại sao cô đơn đến mức chẳng một ai có thể khiến anh tâm tình mà phải tìm đến kẻ xa lạ như cô sao.
Có lẽ gặp ai cũng sẽ suy nghĩ như cô nhưng chỉ có những người đã từng tiếp xúc với Tô Hàn sẽ rất rõ người đàn ông như Tô Hàn người người muốn nâng ly cung phụng ,tâm tình cùng anh.Chỉ là anh quá thờ ơ , lạnh nhạt luôn vẽ một vạch ngang rõ ràng không cho ai tiếp cận.Anh chỉ có ba người bạn thân duy nhất giữa cái thế giới hào môn đầy giả tạo.
Một kẻ thì mang đam mê hội họa vòng quanh cả thế giới, hai người còn lại cũng như anh chèo chống cả gia tộc nhưng dù sao bọn họ vẫn có người để mà yêu thương còn anh thì không.
Cả thể giới của anh gần ba mươi năm qua chỉ có một mình Tô Nhược .Nhưng anh biết giữa anh và Tô Nhược chỉ dừng lại hai chữ tình thân.
Ép lí trí và con tim mình vào một khuôn khổ , chấp nhận và từ bỏ là một việc đầy thử thách và rút cạn sức lực của một con người.
– Cô chỉ cần ngồi yên đó là được.
Tử Kiều quả nhiên rất cần tiền , nhìn những con số không như nhảy múa trên tờ giấy kia cô liền không muốn từ chối.
Mà đây là người đàn ông lạ lùng nhất , đưa ra một số tiền lớn như vậy chỉ để có người ngồi đây cùng anh ta .
Đây là suy nghĩ của những người có tiền hay sao ? Thật là quái lạ .
Tử Kiều nhìn qua Tô Hàn không hiểu sao cô lại nghĩ anh rất tử tế không phải là người lấy rượu làm càn.
Cô cắn rắng quyết định gật đầu.
– Được..
Tô Hàn không sợ cô nhận chi phiếu rồi bỏ chạy , anh đẩy về phía cô .Rồi nâng mắt ra hiệu Tử Kiều rót rượu..
Trời càng về khuya khí trời càng lạnh , sức chịu đựng của Tử Kiều như bị người đàn ông này ngày càng bào mòn.Tô Hàn cứ uống hết ly này đến ly khác nhưng anh không gục ngã , bàn tay đàn ông sạch sẽ cả việc cầm ly cũng rất đẹp mắt.Anh lặng lặng ngồi yên thưởng thức rượu , thưởng thức dung nhan cô gái trước mắt.Hai người không ai nói gì , sự bức bí này khiến cho sóng lưng Tử Kiều thẳng tắp .Suy nghĩ , ánh nhìn của cô như bị cuốn theo bởi thần sắc của người đàn ông trước mặt.
Cho đến khi trời gần sáng Tô Hàn chống tay đứng dậy thân người có chút lảo đảo giọng hơi khàn.
– Cô có thể đi được rồi.
Nói rồi thân người cao lớn của anh cứ thế đi vào phòng ngủ , bỏ lại Tử Kiều trơ trọi ở phòng khách nhìn anh khuất dạng biến