Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, một lúc sau người đàn ông đi vào , từ phía sau nhìn vóc dáng có phần cô đơn của bà.
Anh ta khẽ nói.
– Doãn Tổng.
.
Doãn Nguyệt Nhan lúc này mới thu hồi cảm xúc, bà trở về vị trí bàn làm việc của mình.
Đôi mắt sắc sảo hướng về người đàn ông kia.
– Thế nào , việc tôi giao cho cậu tìm hiểu đến đâu rồi.
Người đàn ông nhìn bà,sắc mặt anh ta không được tốt.
– Tôi đã cho người điều tra rất kỹ nhưng đến hiện tại vẫn chưa tìm ra thông tin.
Thật xin lỗi Doãn Tổng.
Nguyệt Nhan chau mày , sắc mặt trở nên nặng nề.
– Các người có biết cách làm việc hay không? Mấy năm trôi qua đều là câu trả lời này, lúc thì nói con gái tôi xuất hiện ở thành B, lúc lại nghe thông tin ở thành phố C.
Rồi còn nói đã xuất ngoại.
Rốt cuộc tôi bỏ tiền ra để thuê các người làm gì , chỉ tìm kiếm một người mà bao năm đều thất bại.
Bà mím chặt môi , ánh mắt không giấu được cơn giận.
– Tôi hỏi lại khi nào các người mới có câu trả lời chính xác cho Tôi.
Ngoài là Tổng giám đốc của một Công ty chuyên về mỹ phẩm , Nguyệt Nhan còn là chủ tịch phu nhân của Ngô Thị , khí chất khó có thể xem thường được.
Khi bà nổi giận làm cho người đối diện phải e dè.
– Doãn Tổng , xin hãy bình tĩnh.
Chúng tôi ngày đêm truy lùng thông tin của cô Trần nhưng chín năm trước cả Trần gia đều đã chuyển đi nơi khác nên bây giờ tìm kiếm dấu vết thật sự có chút khó khăn.
Nguyệt Nhan day trán , có chút mệt mỏi xen lẫn bật lực , bà xua tay.
– Tôi không cần biết các người dùng cách gì , nếu một tháng nữa vẫn không có kết quả thì lo mà đền hợp đồng cho Tôi.
Tôi sẽ thuê người khác làm.
Người đàn ông hơi cúi đầu ,ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường rồi vội thu về.
– Vâng tôi sẽ cố gắng.
Hai người cũng không nói thêm gì nữa , người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Trong căn phòng sang trọng rộng lớn một lần nữa chỉ còn lại Nguyệt Nhan.
Bà kéo ngăn tủ ra , bàn tay hơi run rẩy cầm lấy tấm ảnh có chút phai màu.
Trên tấm hình là hình ảnh Nguyệt Nhan ôm lấy một cô bé ngồi bên chiếc dương cầm ,cô bé có nụ cười và ánh mắt