Bàn tay của Ngô Trí Viễn nhịp lên bàn, anh và cô gái đó gọi là không có duyên gặp mặt à ? Sao lần nào anh ta cố ý đợi chờ là như thể đều chờ vô vọng một cách kì lạ.
Bất giác Ngô Trí Viễn chau mày.
-Nhà cô ta ớ đâu ?
-ởthành phô’A…?
Bất ngờ Ngô Trí Viễn đứng lên, sắc mặt khá nghiêm túc, gằn giọng hỏi vào trọng tâm.
– ở thành phố A sao, thế cô gái đó tên gì ?
Trong đầu quản lý Bạch cứ nghĩ rằng Ngô Trí Viễn là cảm nắng Tử Kiều, đây là đang điều tra về con gái nhà người ta ư.
Ngoại trừ lí do đó ông ta không tìm ra lí do nào khác nữa cả.
Không nghĩ cô gái nhỏ đó có sức hút to lớn đến thế .õng ta thừa nhận Tử Kiều rất xinh đẹp nhưng dù sao cô cũng bị mù .Thế nhưng mị lực không đùa được cả chủ tịch lạnh lùng của bọn họ ngay lần đầu gặp mặt chẳng phải cũng bị cỏ gái nhỏ kia làm cho rung động hay sao.
Quản Lý Bạch ngẫm nghĩ, chắc khai ra tên của Tử Kiều không sao đâu .Dù sao cô cũng đã nghĩ tương lai chưa chắc sẽ quay lại.
Hiện tại nhìn gương mặt có chút hung thần của Ngô Trí Viễn khiến õng ta không dám nói dối.
Âm thầm thở dài.
– Cô ấy tên là Trân Tử Kiều.
Trân Tử Kiều ?
Hàng chân mày Ngô Trí Viễn chau chặt, anh ta nhớ có một lần mình vào phòng làm việc của ba anh ta, võ tình phát hiện một tệp hồ sơ cất trong hộc tủ.
Lúc mở ra xem thì phát hiện ba của anh ta cho người điều tra về một cô gái có cái tên Trần Tử Kiều .Mà cô gái kia không là ai khác chính là con ruột của Doãn Nguyệt Nhan.
Việc làm của Ngô Trí Lâm, Ngô Trí Viễn chưa bao giờ ủng hộ .Nhưng anh ta cũng không dám quá phận mà can ngăn hay vạch trần .
Chẳng lẽ cô gái có tên Trần Tử Kiều này với con gái của Dì anh ta có phải là một người hay không ?
Ngô Trí Viễn mở bóp lấy tiền đặt lên bàn, không