Thỏ thẻ bên tai Tử Kiều ,hơi thở của anh khiến tai cô ngứa ngáy.
-Tối qua gió biến thổi lớn, anh hơi lạnh.
.
Biết anh chỉ viện cớ mà thôi, nhưng khi đối diện với người đàn ông này cô luôn bất lực đầu hàng.
Dù là giọng mang vẻ hờn dỗi nhưng vốn tính cách Tử Kiều quá dịu dàng giọng nói lại ngọt ngào nghe vào càng êm tai hơn.
Tử Kiều bĩu môi.
– Chẳng lẽ đêm nào anh cũng lạnh sao ? em mới không tin.
Tô Hàn bật cười, giơtay ôm cả người Tử Kiều vào lòng, cắn nhẹ lên môi cô.
– Đúng vậy, đêm nào anh cũng lạnh cả, chỉ khi ôm em anh mới thấy thật ấm.
Anh có thể đêm nào cũng được ôm em ngủ không ?
Dựa đầu trong ngực của Tô Hàn, trên môi là nụ cười có chút ngại ngùng nhưng mang hương vị của hạnh phúc.
.
Tử Kiều thở dài, áp sát người mình vào lòng Tô Hàn hơn.
Bên tai là tiếng sóng biển, còn có hương vị của người thương.
Hạnh phúc như nhấn chìm lấy cô mất rồi.
Đôi mắt có chút mơ màng ,cô rất chờ mong ngày tìm được ánh sáng đê’ cô được nhìn thấy người đàn ông này đầu tiên.
Cô rất chờ mong giây phút kỳ diệu ấy sẽ nhanh đến với mình.
.
Choàng tay ôm lấy eo Tô Hàn, Tử Kiều mỉm cười.
– Chẳng phải em không đồng ý nhưng sáng nào anh cũng bước ra từ phòng em đấy sao.
.
Tô Hàn đấy nhẹ cô ra, mặt đối mặt với Tử Kiều.
Nếu giờ phút này Tử Kiều nhìn thấy, sẽ thấy được khuôn mặt tuấn tú của ai đó đang rất vui vẻ.
– Vậy là em đồng ý rồi nhé.
.
Mặt Tử Kiều hơi ửng đỏ.
– Nhưng.
.
nhưng anh chỉ được ỏm em ngủ thôi đấy.
.
Đuôi chân mày Tô Hàn nhếch lên ,ánh sáng lấp lánh chiếu vào con ngươi.
Giọng nam trầm ấm khẽ hỏi.
– Ôm thôi sao, anh còn muốn được hôn em trước khi ngủ, làm sao đây Tử Kiều ?
Lời nói của anh quá lộ liễu với một người có tính bảo thủ như Tử Kiều, từ khi quen biết Tô Hàn cô dần thả lỏng bản thân cũng như bị anh dạy hư không ít.
Nhưng khi bị anh trêu ghẹo vẫn có chút ngại ngùng.
Tử Kiều nũng nịu ,rù rì.
.
– Tô Hàn anh không đứng đắn.
.
Tô Hàn cười khẽ ,hôn lên