Tiếng ồn ào dưới sảnh khiến Ngô Trí Lâm bị kinh động, ông ta từ trong phòng đi ra ,bước đến cầu thang.
– Hai đứa làm gì ồn ào vậy, có im miệng cho Dì các con nghỉ ngơi không..
Ồng ta đang lo lắng tình trạng không ổn chút nào của Doãn Nguyệt Nhan, từ ngày nghe tin tức không tốt về đứa con gái kia .Bà không màn ăn uống, tinh thần suy sụp hẳn ra có những đêm thức trắng .Dù có chợp mắt thì nữa đêm cũng bừng tỉnh ngồi ngơ ngẩn suy tư rồi bật khóc một mình.
Tinh trạng này thật khiến Ngô Trí Lâm đau lòng không biết phải làm sao.
Ngô Uyển mặc kệ Ngô Trí Viễn ngưng cản, cô ta cũng không muốn trở về phòng.
– Con ra ngoài một chút..
Nói rồi rất nhanh rời đi, Ngô Trí Viễn lắc đầu thở dài.
Anh ta đi bước lên mấy bước.
– Dì thế nào rồi ba ?
Ngô Trí Lâm nhíu mày ,lắc đâu thở dài..
Nhìn qua vẻ mặt muốn nói gì đó của Ngô Trí Viễn, ông ta quay lưng.
– Con về phòng đi.
Ồng ta không có ý nói thêm, lời nói Ngô Trí Viễn muốn khuyên ông ta vì cái quay lưng của Ngô Trí Lâm mà đành nuốt về..
Ngô Trí Viễn mệt mỏi không trở về phòng mà vắt áo khoát lên vai quay người đi tiếp.
Như được đặc ân, buổi tối ngày hôm đó sau khi được Tử Kiều đông ý ,TÔ Hàn đã không phí phạm thời gian mà rất nhanh đã chuyến phòng.
Lúc Tử Kiều còn trong nhà tắm vệ sinh trước khi ngủ ,TÔ Hàn đã ôm gối trịnh trọng ngồi trên giường cô.
Thường ngày giờ này Tô Hàn sẽ ôm laptop giải quyết công việc nhưng hôm nay anh lại rất rảnh rỗi hoặc nói đúng hơn là anh không có tâm trạng nghĩ đến việc khác ngoài cô gái còn trong căn phòng kia.
Cạch..
Lúc Tử Kiều ra ngoài cũng là chuyện của nữa tiếng sau .Tô Hàn nén cười ,ng’ôi im thin thít nhìn cô đang chậm rãi đi về phía giường nơi có anh đang ngồi.
Tử Kiều dù là đi ngủ cô vẫn thích mặc đồ không quá