Tô Hàn dù bị sắc tình vây lấy nhưng đầu óc anh còn rất tỉnh táo ,anh ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt từ hồng chuyến sang xanh mét của Tử Kiều, cô đau đến mức ứa nước mắt..
Tô Hàn hốt hoảng đỡ cô dậy..
-Tử Kiều, sao lại đau, em thấy thế nào nói anh nghe ?
Tử Kiều sờ mắt mình, đáng thương nức nở ngấng đầu..
-Đau lắm..mắt của em khó chịu lắm.
– Ngoan đừng sợ..anh đưa em đến bệnh viện..
Tô Hàn sửa lại quần áo cho cô, lấy một chiếc áo khoác bông mặc vào cho Tử Kiều .Quấn thêm một chiếc khăn choàng, rồi mới bế cô ra xe đi đến bênh viên..
Trong căn phòng bệnh màu trắng, Tử Kiều ngồi dựa lưng vào thành giường.
Trên mắt của cô lúc này đã bị quấn băng gạc màu trắng ,nhìn vào càng khiến người ta lo lắng.
Bàn tay Tô Hàn nắm chặt lấy tay Tử Kiều không rời cô nữa bước, lúc này không những anh và Tử Kiều trong lòng đều lo lâng không yên .
Bác sĩ Lee nhìn qua kết quả ảnh chụp mới kiểm tra cho Tử Kiều .Khóe môi ông nhếch lên.
– Rất tốt, kết quả cho thấy tình hình rất khả quan.
Tô Hàn nhướn mắt nhìn ông ..
Bác sĩ Lee mỉm cười trấn an.
– Hiện tại cô Trần phải nhập viện không thể về nhà, vì hiện tại mắt của cô đang ở hiện trạng hồi phục rất tốt .Nhưng trong bảy mươi hai tiếng kế tiếp chúng tôi phải theo dõi sát sao vì đây là thời gian rất quan trọng.
Làn môi Tử Kiều run run ..
– Ý…bác sĩ là tôi..tôi có thế gần thấy lại rồi, đúng không ?
Bác sĩ Lee không hề che giấu, dường như ông rất tự tin với kết quả.
– Đúng vậy, hiện tại theo ảnh chụp được thì máu bầm ớ não đã tan hết, vấn đề là thời gian chờ đợi thần kinh thị giác phục hồi .Cô có thể tin tường ớ Tôi.
Nhớ..
Ông tuy căn dặn Tử Kiều nhưng ánh mắt nhìn qua Tô Hàn.
– Đừng để cô ấy quá căn thẳng, cũng không được