Sự suy tư quá lâu của Tô Hàn khiến Tử Kiều bất an.
Càng ở bên cạnh lâu với Tô Hàn, Tử Kiều phát hiện cô rất sợ một ngày không nghe anh nói gì hay không quan tâm đến cô.
vốn cảm giác bị bỏ rơi đối với Tử Kiều đã là nỗi ảm ánh ,Tô Hàn bây giờ đối với cô rất quan trọng nên chỉ cần một cử chỉ lạnh nhạt của anh cũng khiến Tử Kiều lo lắng không thôi.
– Tô Hàn, anh sao vậy ?
Tô Hàn nhìn vẻ mặt lo lẳng của Tử Kiều anh mới phát hiện mình đắn đo chuyện này quá lâu.
Vội từ cửa số đi đến bên giường bệnh ,ng’ôi xuống nám tay cô.
– Anh không có gì, chỉ là hôm nay anh có một cuộc họp nhưng quên đem máy tính rồi.
Đê’ anh.
Tô Hàn xém chút nữa vuột miệng, anh liền sữa lời.
– Đê’ anh gọi cho quản lý Hồ hủy bỏ cuộc họp.
.
– Không cần, anh chạy về lấy laptop đi, công việc không thê’ bỏ dờ như vậy được.
Nói rồi cỏ trờ tay nắm lấy tay Tỏ Hàn.
– Tô Hàn anh đã vì em mất rất nhiều thời gian và công sức.
Công việc vì em mà bị ảnh hưởng nữa em sẽ rất tự trách bản thân.
Cô hơi nhích người ,mỉm cười nhẹ với anh.
– Nghe lời em về lấy laptop đi anh.
.
– Nhưng mà.
.
– Không có nhưng mà, em hiện tại rất ổn, anh cứ chần chờ mới kéo dài thời gian đấy.
Có gì em sẽ bấm chuông gọi y tá, anh có thế yên tâm.
Đây là phòng vip vô cùng an toàn và hiện đại