Tử Kiều hít thở thật sâu,cô nói.
- Em biết dù sau này có ra sao em cũng sẽ không hối hận khi chọn lựa ở bên cạnh anh, em chỉ sợ anh..ừm..
Tô Hàn m*t lấy môi cô,còn cắn nhẹ một cái như hình phạt.Tử Kiều than đau anh mới thả ra, còn li3m láp nơi vừa cắn.
- Có phải anh vẫn chưa cho em đủ sự an toàn đúng không? Cho nên mới khiến em lo lắng bất an như vậy?
Anh vuốt v e làn môi có phần ẩm ướt của Tử Kiều, chậm rãi nói ra ẩn ý lòng mình.
- Tử Kiều, vì anh mà mạnh mẽ lên được không?Thay vì em cứ lo âu, suy nghĩ thì hãy dành thời gian đó toàn tâm toàn ý mà yêu anh.
Anh sẽ không hứa với em bất cứ điều gì, đổi lại anh sẽ chứng mình bằng hành động để em hiểu được anh yêu em nhiều ra sao.
Em cứ ở yên như vậy không cần bước về phía anh, anh sẽ là người làm việc đó.Chỉ cần em đừng quay lưng với anh là được,nếu không anh sẽ phát điên mất..
Anh hạ thấp giọng..
- Có được không em..?
Tử Kiều mắt đỏ hoe nước mắt cũng tràn bờ mi, trái tim của cô như vỡ ra, người đàn ông xuất chúng như anh sao phải vì một cô gái tầm thường như cô mà lo được lo mất như thế này.Cô cảm thấy có lẽ kiếp trước mình chắc chắn đã cứu cả thế giới rồi, kiếp này mới may mắn gặp được anh thế này.
Tử Kiều nhào vào lòng anh nức nở.
- Em không đi đâu cả, cũng sẽ không xoay lưng về phía anh.
Em mới không ngốc như vậy..
Tô Hàn mỉm cười siết chặt vòng tay, hôn lên tóc cô, vui mừng lúc này mới dám thở hất ra..
.....!
Qua một lúc sau, Hạ Đồng mới thấy cửa mở ra nhìn qua sắc mặt Tử Kiều khá tốt trong lòng cô ta cũng nhẹ nhõm thở phào.
Tô Hàn nắm tay Tử Kiều đi đến chỗ Hạ Đồng.
- Khi nào xong gọi cho anh.
Sự dịu dàng của anh trước mặt Hạ Đồng khiến Tử Kiều có chút ngại ngùng.
- Dạ.
Anh mỉm cười nhìn sự ngại ngùng của cô mà yêu không tả xiết.
Tô Hàn quay đầu nói với Hạ Đồng.
- Tôi có việc đi trước, khi khác gặp..
Sóng lưng của Hạ Đồng thẳng tắp, lần đầu được gặp chủ tịch của cô ta ở cự ly gần đến thế còn được giao lưu qua lại.
Tô Hàn cũng cho cô ta chút mặt mũi quá rồi, tất cả chẳng phải nhờ cô gái bên cạnh hay sao.
Hạ Đồng vội vàng trả lời.
- Vâng..Tôi sẽ chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt.
Tô Hàn dường như rất hài lòng câu nói này, anh khẽ gật đầu, nhìn qua Tử Kiều.
- Anh đi nhé.
Tử Kiều gật đầu , lúc này Tô Hàn mới chịu lên xe nhưng trước khi lên xe anh có nhìn qua hai người đàn ông đứng ở một góc ở quán cà phê rồi lẵng lặng rời đi.
Hạ Đồng khi thấy xe Tô Hàn đi khuất, liền kéo