Trong xe,nhìn vẻ thấp thỏm của vợ mình, Ngô Trí Lâm khẽ khàng hỏi.
- Nguyệt Nhan, em đã từng nói em rời đi khi con bé chỉ mới mười ba tuổi thôi.
Hiện tại cũng đã gần mười năm rồi.Sao em có thể chỉ qua hình ảnh mà chắc chắn đó là con bé.
Doãn Nguyệt Nhan nhìn ông, do tâm trạng bà quá rối bời nên cũng không suy xét thái độ lạ thường của ông ta lúc này.
Bà chỉ nhẹ giọng như nói với chính mình với ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.
- Đường nét con bé không thay đổi quá nhiều,chỉ trưởng thành và xinh đẹp hơn ngày xưa thôi.Với lại...!
Bà mỉm cười trong ánh mắt đỏ hoe.
- Tiểu Kiều từ bé đã rất giống em, nhất là ánh mắt và nụ cười.Chỉ cần nhìn qua em có thể xác nhận đó chính là con gái của em.
Làn môi bà run run..
- Nhưng mà Trí Lâm...!
Vẻ sợ hãi lộ ra trên khuôn mặt của bà.
- Em rất sợ, sợ con bé sẽ không tha thứ cho em...sẽ không tiếp nhận em...!.
ngôn tình hoàn
Ngô Trí Lâm choàng tay vỗ lưng bà như trấn an.
- Không đâu, con bé sẽ hiểu mà..Em đừng suy nghĩ lung tung...!
Doãn Nguyệt Nhan vẫn không thể yên ổn với suy nghĩ của chính mình, bà hồi hộp từng giây,từng phút chờ đợi xe chạy đến nơi.
Qua hai mươi phút sau, rốt cuộc xe cũng ngừng trước quán cà phê ở giữa phố.
Doãn Nguyệt Nhan vội vàng xuống xe, Ngô Trí Lâm cũng đi theo sau.
Rất nhanh một người đàn ông đi về hướng bà.
- Doãn Tổng, cô Trần đang ở trong đó mời bà theo tôi.
Người đàn ông dẫn đầu đi trước, Doãn Nguyệt Nhan vội vàng đi theo sau, mỗi bước đi là nhịp tim cũng dồn dập như trống...!
Vào cửa lớn, người đàn ông đi đến một góc rồi ngừng lại.Ở khoảng cách này có thể nhìn đến chỗ Hạ Đồng và Tử Kiều rất rõ mà vẫn không bị phát hiện.
Lúc này Hạ Đồng nói gì đó, trên mặt của Tử Kiều tỏ ra phấn khích rồi nở một nụ cười xinh đẹp đến phát hờn.
Doãn Nguyệt