Tử Kiều không dám nhìn nữa, đây không phải lần đầu cô được anh thương yêu như vậy, nhưng mỗi lần như thế cảm giác lạ lẫm như bức điên lấy cô.
Cánh tay vô lực luồn vào mái tóc đen của anh, muốn đẩy ra, nhưng cũng muốn được nhiều hơn, miệng nhỏ chỉ có thể hé ra, phát lên những tiếng kêu đã cố gắng kím nén.
- Tô Hàn...hức...em...ư...!
- Có thích không? Hửm...?
Tô Hàn ngẩng đầu lên, trên khóe môi lấp lánh ánh nước màu bạc, anh nhếch môi cười, đôi môi mỏng khẽ cong lên, khiến cô không kịp tránh né, lại một lần nữa mãnh liệt áp xuống...!
- A.....!
Tử Kiều vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi sự k1ch thích lớn như vậy.
Tận đáy lòng của Tử Kiều dâng lên một cảm giác quen thuộc cuồn cuộn như dòng nước xiết, như thể một loại độc dược trí mạng, lại thoáng có cảm giác k1ch thích cực điểm.
Hai loại tình cảm này đan xen lẫn nhau, khiến cô không cách nào kìm lòng, khẽ ngẩng cao đầu, tiếng ngâm nga khe khẽ bất giác bật ra từ cái miệng nhỏ...!
Khoé môi khẽ nhếch lên đầy vẻ thoả mãn, Tô Hàn hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của cô gái nhỏ càng thêm cuồng mãnh như muốn hút lấy tất cả hương thơm từ cô, khiến cô không cách nào áp chế sự run rẩy cùng tiếng thở gấp mê người.
- Huhu..Tô Hàn..em..chịu không nổi..
Cảm giác thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, một cảm giác trống rỗng dâng lên bao trùm toàn thân, như thể chờ đợi một sức mạnh lớn lao đến lấp đầy.
Tô Hàn lúc này mới ngẩng đầu lên, anh chen người vào giữa hai [email protected] của cô, ánh mắt nóng rực từ trên cao nhìn xuống toàn thân [email protected] trụi của cô, hơi thở đục ngầu.
- Ngoan không khóc, ôm lấy anh nào..
Tử Kiều mở đôi mắt mơ hồ ra nhìn anh, không tự chủ được cắn chặt răng.
Lúc này cả vành tai Tử Kiều cũng đỏ rực, đáng yêu khiến người ta muốn hung hăng ăn hiếp.
Tô Hàn vuốt v e bắp đùi của cô, áp sát vào người cô, tà mị nói.
- Nhìn anh, cảm nhận anh...!
Suy nghĩ một chút anh lại nói..
- Ừm..cái kia hết rồi, hôm nay không cần dùng nhé?
Tử Kiều mơ hồ suy nghĩ lời anh nói, khi hiểu ra được,cô ngại ngùng gật đầu.
- Thời gian..thời gian an toàn...!
Tô Hàn cong môi, đôi mắt anh lóe sáng, với anh đây chỉ là bước đệm cho thời gian sau không dùng bảo hộ mà thôi.
Anh không trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng nhích người tiến vào bên trong cô.
- Ư....!
Bị anh thẳng người xâm lược như thế, cả người Tử Kiều không có một chỗ dựa nào, chỉ có thể bấu víu vào thân thể cường tráng của anh, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh.Trán anh xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất nam tính quyến rũ.
Khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra sự sắc bén, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng lại mang theo yêu thương nồng nàn.
Tử Kiều si mê ôm lấy cổ của anh, hôn từng chút lên lớp mồ hôi lấm tấm đó.
Chỉ một sự chủ động non nớt nhưng mang theo một dòng điện ngứa ngáy tê dại, bên dưới Tô Hàn không ngừng đụng chạm, ánh mắt nhìn cô một cách sâu sắc anh khẽ rên lên.
- Ư..Tử Kiều em dụ dỗ anh.
Tử Kiều ôm thắt lưng cường tráng của Tô Hàn, giống như lá rơi trên mặt nước, theo động tác của Tô Hàn mà lay động cơ thể, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp thoáng thất thần, không có tiêu cự nhìn trần nhà, trong miệng phát ra tiếng r3n rỉ ngọt ngào.
- Hàn..a..Tô Hàn...em...!
- Sao em, thoải mái không,hửm?
Tiếng Tô Hàn xen lẫn trong tiếng hai cơ thể va vào nhau càng thêm nóng bỏng, lại cực kỳ gợi cảm.
Tử Kiều lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng lại phát ra tiếng r3n rỉ không thành công.
Động tác của Tô Hàn lại càng nhanh hơn.
- A...chậm...chậm thôi anh..
Trên giường, Tử Kiều hoàn toàn vô lực,