Tô Nhược vốn rất sâu sắc, chỉ cần nhìn qua cũng rõ Tử Kiều mang sự dè dặt mặc cảm.
Cho nên Tô Nhược tạo mọi điều kiện tốt nhất cho Tử Kiều thoải mái và cảm thấy mình được yêu thương trân trọng nhất.
Dù hiện tại Tô Nhược chưa nắm rõ mọi thứ về Tử Kiều nhưng có thể cảm nhận đôi chút.Trong mắt Tô Nhược,Tử Kiều như em gái nhà bên, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dịu dàng dường như trái ngược với một người như cô ta.
Tô Nhược dùng giấy lau miệng, lúc này cô hơi nghiêm túc không còn vẻ bỡn cợt như vừa rồi.
- Từ bé em luôn thấy Tô Hàn là người đàn ông rất hoàn hảo, ông ngoại muốn anh ấy học gì, anh ấy sẽ học đó.Không nháo nhào, không đòi hỏi, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng...!
Tử Kiều ngẩng đầu nhìn Tô Nhược, lẳng lặng nghe cô ấy nói.
- Càng lớn lên Tô Hàn càng trầm lặng, cả nhà chẳng ai nắm bắt được suy nghĩ của anh ấy.
Tô Hàn luôn là chỗ dựa vẫn chắc cho gia đình và cho em, trước mặt mọi người anh ấy luôn là người tỏ ra mình ổn nhất.
Nhưng thật ra em luôn cảm thấy anh ấy rất cô đơn, luôn im lặng không chia sẽ với một ai.
Một người đàn ông quá trách nhiệm đôi khi lại là bi kịch.
Tô Nhược nở nụ cười ẩn chứa sự chua chát trong lòng.
- Chị đừng thấy hào môn là một cái gì đó rất cao sang và quyền quý.Thật ra nó là chiếc lồ ng sắt giam cầm con người ta mà thôi.
Hôn nhân cũng là trách nhiệm, nào là môn đăng hộ đối hoặc chuyện hứa hôn hai nhà..
Được lựa chọn hay tự do là những điều vô cùng xa xỉ.
Cuộc đời mình cũng không theo ý mình có phải rất thảm thương hay không?
Mỗi từ,mỗi câu nói của Tô Nhược,Tử Kiều nghe không sót.Sự đau lòng không ngừng th úc mạnh vào trái tim của cô.Tử Kiều còn nhớ rất rõ ba năm trước lúc cô gặp Tô Hàn.
Anh cũng mang dáng vẻ hoàn hảo như thế nhưng ẩn sâu vào đó là sự cô đơn bao trùm.
Bây giờ thì Tử Kiều cũng hiểu lí do vì sao rồi.
Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, phải chịu được những cảm giác không ai chịu được.
Nhưng nói chung quy dù là vua chúa hay một vĩ nhân nào đó cũng chỉ là