Lúc này Tử Kiều đang dựa vào lòng của Tô Hàn, nên Tô Hàn cảm nhận rất rõ thân thể của vợ anh cứng ngắt, đôi mắt đỏ hoe của cô hướng về người phụ nữ đứng phía sau Ngô Uyển.Tô Hàn vội đưa tay nắm chặt tay cô.
Doãn Nguyệt Nhan không nghĩ Tử Kiều đã tỉnh,lúc Ngô Uyển cố ý xông vào bà chỉ muốn đuổi theo ngăn cảng.Không ngờ lại giáp mặt con gái mình trong tình huống này, ngàn lời bà muốn nói với cô nhưng khi đối diện đôi mắt to tròn mang vẻ hờn giận còn ủy khuất kia khiến cổ họng bà nghẹn đắng..
Tô Hàn lạnh giọng.
- Đưa tất cả bọn họ ra ngoài.
Ngô Uyển vội khóc nức nở bước đến gần Tô Hàn và Tử Kiều hơn nhưng liền bị Giai Viễn ngăn lại..
- Tô Hàn..em không cố ý mà..Tô Hàn..tại sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy.
Cô ta sợ hãi chạy đến níu tay Doãn Nguyệt Nhan.
- Dì..dì..dì nói với Tô Hàn đi, con không cố ý mà...!
Ngô Uyển hoảng sợ nhìn qua Tử Kiều..
- Tôi..tôi không cố ý xô ngả cô,cô..cô nói với Tô Hàn tha cho tôi đi..
Hai nhân viên cảnh sát nhìn nhau, họ tiến tới kéo tay Ngô Uyển.
- Chỗ này là bệnh viện cô đừng ồn ào.Hiện tại cứ theo chúng tôi về đồn, nếu cô vô tội sẽ được thả ra..
- Không..không..tôi không đi với các người..
- Chuyện gì vậy?
Ngô Trí Lâm và Ngô Trí Viễn là được Ngô Uyển gọi đến.
Lúc nhận được tin hai người cũng hoảng hốt.
Thu vào mắt hai người họ lúc này là cảnh sát muốn đưa Ngô Uyển đi, mà Doãn Nguyệt Nhan thì đứng bên cạnh vẻ mặt khó xử.
Khi nhìn thấy anh trai và ba mình đến Ngô Uyển bật khóc nức nở nhào vào lòng Ngô Trí Lâm.
- Ba..ba..
họ muốn bắt con, ba...ba phải cứu con..
Ngô Trí Lâm đưa mắt nhìn qua Doãn Nguyệt Nhan rồi Tô Hàn và cô gái yếu ớt đầu quấn băng gạc đang được Tô Hàn ôm vào lòng.
Ông ta cố trấn an con gái mình, liền hỏi.
- Chuyện này là thế nào? Con gái tôi đã gây ra tội danh gì?
- Chúng tôi nhận được lệnh báo cô Ngô đây có hành vi cố ý gây thương tích cho vợ của Chủ Tịch Tô.
- Vợ của Chủ Tịch Tô?
Ngô Trí Lâm lập lại, nhíu mày thắc mắc.
Giai Viễn