Đứng nhìn căn biệt thự quá đỗi sang trọng lại rất lớn trước mắt.Trần Phỉ có chút chần chờ chưa biết có nên bấm chuông hay không.Mấy ngày trước ông ta vô tin xem tin tức, không ngờ lại phát hiện ra Tử Kiều đã kết hôn.Mà còn tốt số lấy được chủ tịch của Tô Thị, tin tức này như một cái phao cứu sinh khiến ông ta như người chết đuối lại được cứu sống.Từ ngày Tử Kiều rời đi, ông ta ngày càng khốn đốn nhất là bọn người của Tôn Lập không ngừng truy cùng giết tận,nếu ông ta không thể đem Tử Kiếu về cho hắn ta thì ít nhất ông cũng phải có một số tiền lớn để trả nợ.
Nhưng bây giờ ông ta phát hiện, nhà chồng của con gái ông ta đúng là hào môn khó ai sánh bằng.
Thì số tiền trả nợ quá ít ỏi so với cái cơ ngơi khủng khiếp này.Ông ta phải tận dụng tìm Tử Kiều mà bòn rút nhiều hơn.Có lẽ cuộc đời sau này của ông ta sẽ sung túc hưởng phước hơn rồi.
Có tiền thật tốt sống nơi tốt đẹp như vậy, tiền xài không hết.
Người mù còn chữa lành mắt được mà..
Ông ta cúi đầu nhếch môi, thường thì hào môn vốn rất coi trọng danh dự.Nếu bọn người này thử không chiều theo nguyện vọng của ông ta, ông sẽ cho bọn họ biết xấu mặt ra sao.
Lúc này Trần Phỉ chưa kịp bấm chuông,thì cửa lớn nhà Tô gia đã mở rộng.Một người phụ nữ trung niên bước ra cùng một người đàn ông lớn tuổi,nhìn ngóng ngoài cổng.
- Ông thử gọi cho bọn họ xem sao? Sao giờ này lại chưa đến?
Thím Hà càm ràm nhìn ngó xung quanh..
Lão Trần gật đầu bấm điện thoại gọi đi, qua một luc ông ta cười nói với thím Hà..
- Đang đến, đang đến..
Rồi lại nói thêm..
- Cậu chủ thật sự rất thương mợ chủ nha, chỉ cần những gì cô ấy thích,cậu chủ đều chiều theo.
Lần này Tô Hàn tranh thủ đưa Tử Kiều về thành phố A, ở nhà anh cho xây dựng một khuôn viên nghỉ ngơi phía sau có vườn hoa thật lớn để Tử Kiều có nơi thư giản mà sáng tác bản thảo...!
Trần Phỉ dựa vào vách tường nghe ngóng hai người kia nói chuyện.Qua một lúc ông ta nhìn chiếc xe tải chở rất nhiều