Biên tập: Min
Sáng sớm hôm sau Lâm Vị Quang đã dậy rất dớm.
Lớp 12 Ứng Hoài sẽ tổ chức lễ khai giảng tại giảng đường của trường, yêu cầu học sinh phải ăn mặc chỉnh tề, đúng 7 giờ tập trung tại trường.
Ngày hôm qua Hà Thứ đã mang đồng phục đến cho cô, hai bộ đồ treo trên giá đồ, Lâm Vị Quang sờ chất vải, rất dễ chịu.
Hai bộ đồ được treo trên giá áo, một là đồng phục thể thao xanh biếc, một là đồ vest lịch sự được đặt may khéo léo, áo sơ mi trắng, váy chữ A và cà vạt, rất trang trọng.
Lâm Vị Quang chỉnh lại rồi đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ, vừa được nửa bước đã ngửi thấy mùi hương cà phê thơm phức và tinh khiết trong không khí, còn có vị đắng chát, là cà phê đen.
Theo bản năng cô thả nhẹ bước chân, dừng ở ngã ba phòng khách và hành lang, nhìn về nguồn sáng cách đó không xa.
Sắc trời còn chưa hửng sáng, cửa sổ sát đất đang mở, ánh sáng nhu hòa mạ lên thân hình rắn rỏi cao lớn, người đàn ông ấy dựa vào lan can, anh đứng nơi ấy đẹp như một bức poster của bộ phim điện ảnh.
Không hiểu sao Lâm Vị Quang lại nảy sinh ra chút vắng lặng.
Cô đứng yên không động, lúc này mới chợt nhớ ra thân phận cao quý của Trình Tĩnh Sâm, có chăng là cũng đã trải nghiệm qua cảm giác bị phản bội và bị chúng bạn xa lánh từ lâu rồi cũng nên.
Dẫu sao thì ở cái tuổi này anh đã dẫm lên đám già làng hổ báo để leo lên được cái vị trí này, thì người chung quanh anh đều mất hết tự tin cũng nên.
"Cháu định đứng đấy bao lâu?"
Lâm Vị Quang chìm trong suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng nói của người đàn ông nên nhất thời kinh hãi, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh mắt anh.
Cô ho nhẹ một tiếng, thấy nét mặt người ấy thản nhiên, không có ý trách tội, mới bình tĩnh lại: "Còn tưởng chú đang bận suy nghĩ gì cơ, hóa ra cũng phát hiện ra tôi."
Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm dừng trên người cô, quan sát trang phục hôm nay mà cô mặc, chân mày nhếch lên.
Nhóc con bình thường ăn vận chẳng chỉnh chu, bây giờ mặc đồng phục vào, anh mới cảm nhận được chút thanh xuân đâu đó.
Lâm Vị Quang không bận tâm, duỗi tay đến gần anh: "Sao, lớn tuổi rồi nên bắt đầu hoài niệm về tuổi trẻ à?"
Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, hờ hững nhìn cô: "Cháu thấy tâm trạng tôi tốt nên lại hếch mặt lên đấy sao?"
Cô giả ngu giả ngơ, cười hì hì, "Nào dám chứ chú, không phải chú cũng từng có tuổi 18 sao, thanh xuân là lứa tuổi tốt nhất để hoài niệm mà."
"Tiếc thật, lúc bằng tuổi cháu tôi còn đang đặt bẫy đâu ra đó cho một đám lão cáo già, không rảnh trải nghiệm cuộc sống thanh xuân vườn trường."
Lâm Vị Quang lại dựa vào trí nhớ của mình, năm Trình Tĩnh Sâm 16 tuổi đã về nước chỉnh đốn lại gia tộc họ Trình, 18 tuổi ngồi vững ở vị trí kia, vậy thì chẳng phải những năm nên thoải mái nhất đã bị hoang phí ư?
"Thảm thật." Cô nói từ tận đáy lòng, "Chắc hẳn chú không yêu sớm rồi nhỉ."
....
Hiếm khi Trình Tĩnh Sâm phải quay sang nhìn cô, cười khẽ.
"Chỉ cần cháu có năng lực." Anh nói, "Đừng nói là yêu sớm, bắt cá nhiều tay cũng tùy cháu đấy."
Lâm Vị Quang sửng sốt, giây sau tai chợt nóng lên, hung hăng quát: "Tuổi trẻ bọn tôi chỉ có tình yêu ngây thơ thôi nhé, tư tưởng của mấy người trưởng thành bọn chú thật là dơ bẩn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, cũng không chọc cô thêm nữa, chỉ nói: "Quý trọng khoảng thời gian này, những ngày tương lai sau này của cháu chắc sẽ không còn được nhẹ nhàng thế đâu."
"Biết, không cần chú nhắc, tôi cũng sẽ không quên chuyện chính."
"Nhóc con thì nên có dáng vẻ của nhóc con, tâm tư đừng sâu thế."
Lâm Vị Quang nhìn anh: "Tôi những tưởng chú muốn nói tôi không có tư cách để làm một đứa trẻ bình thường chứ."
Trình Tĩnh Sâm nhìn thoáng qua cô, "Nếu cháu đã do tôi quản, thì chỉ cần sống như một đứa trẻ, người khác có, cháu chỉ có hơn chứ không thua thiệt."
Lâm Vị Quang chớp mắt, đứng lặng người.
Trình Tĩnh Sâm không muốn nhiều lời, duỗi tay ra nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa bèn xoay người đi về phía phòng khách, kết thúc cuộc trò chuyện buổi sáng này.
Đi được một đoạn, phía sau vang lên tiếng cười của cô gái nhỏ: "Trình Tĩnh Sâm này, tôi thấy con người chú không tệ lắm, câu này không phải là giả dối đâu."
"Đừng nói nhảm nữa."
Anh không dao động, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, "Ngày khai giảng đầu tiên, nhanh lên chút."
Lâm Vị Quang búng tay một cái, không lãng phí thời gian, đi đến phòng bếp lấy sandwich ra giải quyết bữa sáng.
Ăn uống no đủ cũng vừa lúc 6:20.
Ứng Hoài cách đây không xa, đi chừng 15 phút là có thể đến nếu không bị kẹt xe. Vì có ván trượt nên Lâm Vị Quang uyển chuyển từ chối lời đề nghị đưa đón của tài xế, định bụng lướt ván đi học.
Cô đến huyền quan đổi giày, đang định xách ba lô lên đi ra ngoài, lại thấy cổ trống vắng, mới nhớ ra mình chưa thắt cà vạt.
Chưa từng làm cái thứ phức tạp này, Lâm Vị Quang chỉ đành lên mạng tìm cách thắt, kết quả mất hết nửa buổi vẫn không có cách nào làm xong.
Kiên nhẫn hoàn toàn cạn sạch, cô dứt khoát tìm kiếm viện trợ: "Chú ơi!"
Huơ cà ạt trong tay, cô nhìn anh với vẻ rất chính đại: "Tôi không biết làm, mau giúp đi nào, sắp đến giờ vào học rồi!"
Nghe thế nào cũng giống giọng điệu sai sử, Trình Tĩnh Sâm không khỏi nhăn mày lại, đặt tách cà phê nóng lên bàn trà.
Tuy rằng anh rất muốn xách cổ áo Lâm Vị Quang quăng cô ra ngoài, nhưng nói gì cũng là con nít con nôi, thật sự không nên so đo.
Anh xoa nhẹ mi tâm, đứng lên đi đến nhận lấy cái cà vạt, "Xoay người lại."
Lâm Vị Quang không hiểu, "Hả?"
Trình Tĩnh Sâm không lặp lại lần thứ hai, bèn vặn hai vai cô đặng xoay người lại, đưa lưng về hướng mình.
Lâm Vị Quang vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đã bị người đàn ông ấy nửa ôm mình từ sau vào lòng.
Cà vạt vòng qua cổ, lớp vải mỏng cọ qua da thịt mang theo sự ngứa ngáy khó tả.
Theo bản năng cô muốn trốn đi, song hô hấp ấm áp phả qua bên tai, cô nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Trình Tĩnh Sâm: "Đừng động đậy."
Gần quá.
Lâm Vị Quang chưa từng nghe thấy âm thanh gần đến thế này từ Trình Tĩnh Sâm, âm giọng của anh trầm thấp, dù bình thản nhưng vẫn chọc cho lòng ai rung động.
Phảng phất như chiếc ôm này là một cái bẫy, khiến cho từng tuyến phòng thủ của cô dần sụp đổ.
Lâm Vị Quang suy nghĩ loạn xạ, khó trách Chu Vô Ngu thích anh, đôi lúc sự dịu dàng của người này còn khiến cho chính cô không chịu nổi nữa là.
Chỉ với nửa phút, Trình Tĩnh Sâm đã thắt cà vạt xong, đầu ngón tay cũng dời đi.
Nhận ra được cô bé trước mắt cứng đờ, anh nheo mắt lại.
Ánh mắt trượt từ trên đỉnh đầu cô xuống chiếc cần cổ trắng ngần có thể mơ hồ nhìn thấy rõ được những mạch máu xanh bên dưới gáy cô.
Mà ngay lúc này, trên nét mặt ửng đỏ ấy càng làm cho nỗi lòng của chủ nhân nó không sao giấu được.
Chỉ đoan trang trong giây phút ngắn ngủi, anh dời mắt đi lui ra sau nửa bước, để cho cả hai quay trở lại khoảng cách an toàn.
Lâm Vị Quang như trút được gánh nặng, mất tự nhiên sờ cổ, quay đầu lại hỏi: "Thắt có cái cà vạt mà phải làm từ sau sao?"
Trình Tĩnh Sâm bình thản, "Tôi chỉ biết thắt theo hướng chính diện."
Lý do quá chuẩn, không thể cãi lại.
Lâm Vị Quang hầm hừ nửa ngày, lại bật ra một câu: "Vậy sao chú không luyện trở tay đi?"
Trình Tĩnh Sâm quan sát cô một chập, như cười như không: "Luyện với cháu?"
...
Lâm Vị Quang không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cô mang cặp lên rồi cầm lấy ván trượt, làm mặt quỷ với anh xong mới mở cửa đi học.
Khúc nhạc nhỏ kia cũng không trì hoãn quá lâu, đã thế cả đường đi vận may khá tốt, gặp toàn đèn xanh, lúc Lâm Vị Quang đến trường chỉ mất một nửa so với bình thường.
Diện tích Ứng Hoài rất lớn, cho phép chạy xe vào trong khuôn viên, lúc cô đến khu vực dạy học mới cất ván trượt đi lên lầu.
Trong lớp đã có không ít bạn, Sở Nguyên đang ngồi ăn sáng, vừa thấy cô liền vẫy tay.
Lâm Vị Quang đi đến chỗ ngồi của mình mới phát hiện người bạn cùng bàn vắng mặt ngày hôm qua đang nằm bò lên bàn ngủ, mặt chôn trong khuỷu tay, chỉ để lộ mái tóc suôn mượt.
Hình như tên là Tạ Đinh.
Động tác của cô thật nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của đối phương, song Tạ Đinh ngủ rất nông, vừa nghe thấy tiếng ghế đã từ từ ngẩng đầu lnee.
"Xin lỗi, quấy rầy cậu..."
Chữ rồi của Lâm Vị Quang còn chưa dứt lời, sau khi trông thấy gương mặt của cô gái đã im bặt.
Đôi mắt đen nhánh hờ hững, con ngươi được ánh sáng mạ lên lấp lánh, làn da cô ấy rất trắng, gương mặt xinh đẹp không dính khói bụi trần gian, lại có chút cảm giác u ám tối tăm.
Mê hoặc lòng ai.
Lâm Vị Quang chưa từng gặp ai có ngũ quan thanh tú đến thế.
Vốn là kẻ mê sắc, cô không kìm được phải thưởng thức hồi lâu, đến tận lúc đối phương khó chịu nhíu mày, cô mới hoàn hồn.
Tình huống có chút xấu hổ, Lâm Vị Quang thanh thanh cổ họng, nói: "Chào cậu, tớ là Lâm Vị Quang, vừa mới chuyển đến, là bạn cùng bàn với cậu."
Tạ Đinh ra chiều không hứng thú, gật nhẹ đầu, mở sách giáo khoa có tên mình ra, nhếch mắt với cô, "Tạ Đinh."
Nói rồi, cô ấy lại chỉnh một tư thế khác, nằm sấp xuống bàn ngủ tiếp.
Tầm nhìn của Lâm Vị Quang dời đến trang sách, hai chữ Tạ Đinh đập vào mắt, nét chữ trông còn giản dị hơn chủ nhân, phóng khoáng và sang trọng.
--- Bạn cùng bàn là một cô gái xinh đẹp.
--- Đáng tiếc không dễ làm quen cho lắm.
Đấy là điều đầu tiên Lâm Vị Quang đúc kết được trong học kỳ này.
Cô âm thầm thở dài, đặt cặp lên lấy sách vở bên trong ra, vừa mới dọn ra xong, Lý Thiến đã đi vào lớp.
Lễ khai giảng tổ chức tại hội trường, lớp vẫn chưa sắp xếp vị trí cố định, học sinh có thể chọn bàn.
Đương nhiên Lâm Vị Quang bị Sở Nguyên bắt cóc.
Các dãy tòa nhà được nối với nhau bằng cầu vượt, thuận tiện để đi đường tắt, Lâm Vị Quang vừa cảm khái cách bố trí của Ứng Hoài phức tạp, vừa cố gắng ghi nhớ các đoạn đường này.
Xuống cầu vượt, cô thấy Trình Minh Dật đang đứng chờ ở đại sảnh, nghiêng người dựa trên cột đá, rất nhiều bạn học đến chào hỏi cậu, có vẻ rất nổi tiếng.
Hai người vừa đến cậu đã phất tay chào tạm biệt người bạn kia, lên đón, Mau đi, chiếm chỗ cho hai vị rồi đó."
Đoạn, cậu nhìn Lâm Vị Quang, ánh mắt hàm ý sâu xa,