Biên tập: Min
Thật ra Lâm Vị Quang biết người đàn ông này là ai.
Chuyện này phải ngược dòng về lại năm cô chừng mười tuổi, lúc ấy quyền điều hành của nhà họ Lâm vẫn nằm trong tay ba cô, cô đi theo nên được thơm lây, hành tẩu trong các bữa tiệc gặp được không ít nhân vật nổi tiếng.
Mà Trình Tĩnh Sâm chính là người xuất sắc nhất trong đấy.
Tiếc thay thời vận, cuộc vui và nhân sinh lại phức tạp như nhau, cô của bây giờ không ba, không mẹ, không địa vị, lại còn bị bác cả lòng dạ hiểm ác quăng đến Viện phúc lợi Trẻ em của thị trấn nhỏ này tự sinh tự diệt, một sinh mệnh bị người ta bắt chẹt, uất ức không chịu nổi.
Lâm Vị Quang không biết Trình Tĩnh Sâm và bác cả của cô có cấu kết với nhau hay không, cô vất vả lắm mới chịu đựng đến năm 18, cuối cùng đã có thể bỏ gánh chạy lấy người, tuyệt đối không cam tâm thua ở thời khắc cuối cùng này.
Cô nâng mí mắt lên, vô cảm nhìn chòng chọc Trình Tĩnh Sâm.
Cơn đau nhức từ cằm dưới hãy còn đấy, cô biết rất rõ người đàn ông này không hề tao nhã và hiền lành như vẻ bề ngoài của anh ta, những kỹ xảo bình thường chẳng thể đối phó được.
Ngay lúc Lâm Vị Quang đau đầu suy nghĩ, một giọng nam xa lạ vang lên—
“Cậu Trình.”
Theo giọng nói phát ra, một người đàn ông có dáng vẻ của một thư ký đi đến bên này, tay giơ dù lên đứng bên cạnh Trình Tĩnh Sâm.
Tầm mắt anh ta đảo qua Lâm Vị Quang trong giây lát, rồi nhìn thấy vết thương bên tay phải của Trình Tĩnh Sâm, không khỏi nhăn mày lại, “Tay của cậu….”
Trình Tĩnh Sâm ý bảo không sao, thắt nút áo khoác lại lần nữa, anh cụp mắt rủ mi nhìn Lâm Vị Quang, ánh mắt thản nhiên, mơ hồ có chút áp bức.
Lâm Vị Quang không cam lòng yếu thế, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, không trốn tránh: “Nhìn gì? Tính đánh ngất tôi hay gì.”
Trình Tĩnh Sâm đúng là muốn làm thế thật, tiếc là không thể.
Anh di đầu mũi giày đá đá cô, giọng nói không nghe ra vui buồn: “Không học cách dùng kính ngữ?”
Lâm Vị Quang trừng anh, rít một câu từ kẽ răng: “Quý ngài này, tôi đệt cụ nhà ngài.”
3
Lúc nói những lời này, vẻ mặt cô sắc bén như một lưỡi dao, ngặt một nỗi đôi mắt phiếm đỏ lại không có chút uy hiếp nào.
Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, chợt cười khẽ.
Ánh mắt cô bé rất sắc nhọn, lại làm anh nhớ đến một con chó hung dữ mà anh từng thuần hóa nó khi con nhỏ, giọng điệu ác liệt len qua răng nanh, rất khó an phận, không cách nào thuần phục được.
Lâm Vị Quang thấy sắc mặt người này bình tĩnh, càng thêm bất an.
Vừa nãy cô nói rất nhẹ nhàng, giả vờ thong dong nhưng thật chất là không dám bộc lộ ra nôn nóng trong lòng, vì rõ là nếu cô bị đánh ngất rồi trói đi, thì thật sự trò chơi đến đây là kết thúc rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng quả là cô cũng không tìm ra được cách thoát thân khác.
“Anh đừng nghĩ chỉ thế là canh chừng được tôi.” Cô cắn răng, lạnh nhạt nói, “Tôi đã dám nhảy lầu, thì cũng dám nhảy xe.”
“Được.” Trình Tĩnh Sâm gật đầu như thể hiểu cô lắm ấy.
Anh nói: “Nếu cô thích kích thích, vậy lát nữa tôi sẽ dùng dây thừng trói cô trên xe, cô muốn nhảy thế nào cũng được.”
Lâm Vị Quang: “….”
Chỉ nói đùa thôi mà sao nghe như thật thế, bấy giờ Lâm Vị Quang mới bối rối, chỉ đành câm miệng giương mắt nhìn anh.
Người đàn ông này trừ vẻ ngoài tốt, thì cả thân người chẳng chỗ nào là toát lên được hai từ ‘người tốt’, cứng chọi cứng không ổn chút nào, cô không thể không hành quân trong lặng lẽ.
Uất ức muốn chết.
Cả người ngập trong ấm ức tức giận, ngay sau đó chợt nghe anh hói: “Cô là con gái Lâm Thành Huy?”
Cô bỗng chốc thay đổi sắc mặt.
Sống ở đây 5 năm, Lâm Vị Quang lại được nghe đến cái tên này, trong đầu vang tiếng ầm ầm, cả người cứng đờ đứng đực tại chỗ.
Ánh mắt cô run lên, khó tin nhìn kẻ đang từ trên cao nhìn xuống này, trực giác mách bảo cô phải mở miệng trả lời, chỉ là không nói nên lời.
Trình Tĩnh Sâm không lặp lại lần thứ hai.
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Thời gian tôi cho cô không nhiều.”
“Anh…” Giọng Lâm Vị Quang bất ổn, cô sai rồi, sai quá sai rồi,vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi so với ban đầu, cẩn thận hỏi, “Anh muốn làm gì?”
“Đặt bút giao dịch.”
Trình Tĩnh Sâm chỉ nói bốn chữ rất nhẹ nhàng và bâng quơ, sau đó vươn tay về phía cô, như là đang đưa cho cô quyền lựa chọn, cần hoặc không.
“Tôi giúp cô giành lại nhà họ Lâm.” Anh nói, “Cô đi theo tôi.”
Những áng mây đen u ám thoáng chốc được chiếu rọi, vài tia sáng tản ra, mưa lất phất nhẹ hạt.
Nước mưa rơi vào hốc mắt, Lâm Vị Quang theo phản xạ run mi, che đi gợn sóng nơi đáy mắt.
Lúc này cô mới chợt thấy hoang đường, dù có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có người vươn tay viện trợ về hướng mình, huống hồ chi còn là người có thể dễ dàng chống lại nhà họ Lâm.
Và cô, căn bản chẳng có lý do gì để từ chối cả.
“Thành giao.”
Lâm Vị Quang thốt lên hai chữ gọn ghẽ đầy khí phách, sau đó giữ chặt tay Trình Tĩnh Sâm mượn lực đứng lên.
“Có điều, chuyện này không cần anh giúp.” Cô nhìn anh, nói rõ từng chữ một, “Anh phải dạy tôi, tôi tự mình lên.”
Trình Tĩnh Sâm từ chối cho ý kiến, quan sát cô một thoáng, “Cũng được.”
“Cô bé này tôi mang đi.” Anh nhìn Viện trưởng, “Thư đăng ký nhận nuôi tôi sẽ cho người mang đến sau.”
“Không cần, tôi…” Lâm Vị Quang muốn nói mình không định có thêm một ông ba hờ nào nữa, nhưng lời đến bên miệng vẫn phải nín lại.
Trước đó vẫn chưa yên lòng nên cô mới ba hoa với anh, bây giờ đã biết đây là chỗ dựa vững chắc cho tương lai của mình, dù sao cũng nên ngoan ngoãn một chút.
Nghĩ thế, Lâm Vị Quang nuốt hết những lời muốn nói về, sửa miệng: “Tôi đã trưởng thành, có thể tự chủ rời đi.”
Trình Tĩnh Sâm khẽ nhếch đuôi mày, tựa như có chút bất ngờ.
Viện trưởng nghe thế, đứng bên cạnh xua tay không ngừng nói ‘phải’, mồ hôi chảy dọc xuống trán, nhìn có vẻ như cực kỳ muốn tiễn chân Phật này đi vội càng tốt.
Lâm Vị Quang nhìn tòa nhà Viện phúc lợi Trẻ em này, biết rằng sau này chắc sẽ không quay lại nữa, cô ở đây 5 năm, nhưng không hề có chút lưu luyến nào.
Chỉ là không ngờ đến, vào năm mình 18 tuổi lại chào đón một cuộc sống mới.
Cô nghiêng đầu nở nụ cười vô tội với Trình Tĩnh Sâm, nhu mì nói: “Chú ơi, tôi về ký túc xá lấy đồ trước đã.”
Cứ như sợ anh không đồng ý, Lâm Vị Quang giơ một tay lên, nháy mắt: “Nhanh thôi là xong, cùng lắm là 5 phút.”
Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, nhếch lông mày.
Vài phút trước cả người bộc lộ nên sự hung dữ của một đứa nhóc phản nghịch, thế mà bây giờ lại cười vô hại và dịu ngoan với anh thế kia.
Biểu cảm cô thay đổi rất thuần thục, nhìn là biết không phải lần đầu tiên diễn kịch thế này.
Cô nhóc con này đúng là kẻ hai mặt.
Anh quan sát cô một chập, mới vuốt nhẹ cằm, nói: “Nửa tiếng, thay đồ đi, tôi ở trong xe chờ cháu.”
Lâm Vị Quang dừng lại, cúi đầu nhìn thân thể tàn tạ của mình, âm thầm bĩu môi, bị ghét bỏ rồi.
Dãy lầu ký túc xá cách nơi này không xa, nửa giờ đủ để chuyển mấy cái vali, lúc Lâm Vị Quang quay về phòng, bạn cùng phòng không ở đấy, một mình cô làm càng nhàn hạ hơn.
Lấy một bộ đồ sạch sẽ trong tủ quần áo ra thay, rồi lại rửa những vết dơ trên đùi và cánh tay, để lộ ra vệt trầy trụa rướm máu trên da, nhìn đúng là thảm thương.
Mấy vết thương nhỏ này theo thời gian rồi cũng lành, cô lười quan tâm đến, lấy dưới gối đầu ra một bức ảnh, mang nó rời khỏi nơi này.
Thư ký của Trình Tĩnh Sâm chờ dưới lầu, Lâm Vị Quang chào hỏi anh ta, rồi hai người cùng đi ra ngoài cổng lớn.
Bước qua ngưỡng cửa, khóe mắt cô nhìn thấy chiếc Maybach 62s trong màn mưa—cái này gọi là khoang hạng nhất từ trên trời rơi xuống đây mà.
Cô lặng yên rủ mi, rất có khái niệm cơ bản về năng lực kinh tế của người đàn ông này, tự giác kéo cửa sau xe ra, lề thói ngồi xuống.
Ban đầu Trình Tĩnh Sâm còn nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng động bên cạnh, lười nhác nhìn thoáng qua cô.
Ánh mắt dừng lại trên cánh tay, những vết thương trên đấy, nhìn kỹ sẽ thấy không quá nghiêm trọng, nhưng da dẻ cô bé trắng nõn, làm cho miệng vết thương có chút kinh dị.
Trình Tĩnh Sâm dời mắt đi, gọi thư ký: “Hà Thứ, đến bệnh viện gần nhất.”
Hà Thứ nghe lời, theo chỉ dẫn của bản đồ, cho xe lăn bánh.
Lâm Vị Quang thức thời, người này cho gì thì cô nhận lấy, không còn cái vẻ ngông nghênh như trước nữa, lễ phép cất lời cảm ơn.
Trình Tĩnh Sâm nhìn cô bé con an phận hướng nội trước mắt, trắng nõn nà, gầy nhom, động tác cúi đầu xuống làm cho cổ áo để lộ khung cần cổ, nhìn qua có vẻ phúc hậu và vô tội, làm lòng ai thương mến.
Nhưng nếu không phải vết thương nơi cổ tay phải anh còn phiếm đau, không ngừng nhắc nhở anh rằng, đối phương là kẻ hai mặt miệng lưỡi sắc bén và thích diễn kịch.
Trình Tĩnh Sâm cười thầm, dời mắt đi.
“Trưởng thành?” Anh hỏi.
“Hôm nay vừa trưởng thành.” Cô đáp.
Trình Tĩnh Sâm vuốt cằm, không hề có chuyện nói câu chúc mừng sinh nhật khách sáo gì đấy như Lâm Vị Quang nghĩ, mà chỉ nói: “Tôi là Trình Tĩnh Sâm.”
Phương thức giới thiệu này thật kỳ lạ, lơ đãng toát lên vẻ kiêu căng, khiến Lâm Vị Quang không thoải mái chút nào.
Cô không thích cảm giác áp bức thế này, thế là ồ một tiếng, cố ý hỏi: “Viết như thế nào?”
Vừa dứt lời, Trình Tĩnh Sâm khẽ chau mày, quay sang nhìn cô với vẻ đầy hứng thú.
Lâm Vị Quang đối diện với ánh mắt của anh, bấy giờ mới thấy rụt rè, còn ủ bụng xem nên làm cách nào để chuyển chủ đề, thì cổ tay trái bị người nọ cầm lên.
Anh dùng đầu ngón tay chọt lên lòng bàn tay cô, vẽ từng nét, rất kiên