Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 44


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Trước khi Hà Thứ đến còn suy này đoán kia, nhưng khi nhìn thấy Lâm Vị Quang rồi, trong lòng vẫn nảy sinh cảm xúc phức tạp như cũ.

"Cô..." Anh ta muốn gọi cô Lâm theo bản năng, lại bỗng nhớ đến thân phận hiện tại, liền sửa miệng, "Sếp Tiểu Lâm."

Lâm Vị Quang nghe mà giật mình, cũng nhận ra xưng hô vừa nãy của mình không thích hợp, nhưng cũng lười sửa cho đúng, nghiêng người ý bảo anh ta đi vào.

"Không cần, tôi chỉ đến đưa đồ thôi." Hà Thứ khẽ lắc đầu, ánh mắt lướt qua Lâm Vị Quang nhìn về người đang đi về hướng này cách đó không xa, "Cậu Trình."

Lâm Vị Quang quay đầu lại thấy Trình Tĩnh Sâm đi đến, nheo mắt dịch sang bên cạnh, không định nói thêm gì.

Hà Thứ thấy cả hai lại như giận dỗi nhau, ấy thế mà có cảm giác cứ như những ngày năm ấy sống chung một nhà, không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn khắc chế lại cảm xúc của mình.

Anh ta đến đưa quần áo cho Trình Tĩnh Sâm, nhiệm vụ đã thành, liền chủ động rời đi, để lại cho hai người không gian riêng lần nữa.

Lâm Vị Quang không hé răng, dường như cũng không định quan tâm anh, tự mình đi về phía phòng bếp, muốn nhìn xem trong tủ lạnh có đồ gì có thể làm bữa sáng hay không.

Trong tay còn có công việc, nhưng thật lòng tâm tư lại không đặt lên những chuyện đó cho lắm.

Cô tưởng rằng bản thân hẳn là đã miễn dịch, nhưng khi nghe thấy tiếng đóng cửa đến từ phòng khách, vẫn không nhịn được dời mắt nhìn sang.

Không thấy gì cả.

Nhưng cô biết bên ngoài đã không còn ai.

"Lão khốn." Cô cắn răng, tàn nhẫn nói, "Không biết nói câu tiếng người nào, đáng đời FA ba mươi năm."

Tuy nói thế, nhưng đáy lòng cô vẫn phiếm đau.

Mạnh mẽ bỏ qua thứ tình cảm không thể hiểu được ấy, Lâm Vị Quang không có tâm trạng nào mà ăn cơm, bèn nấu cho mình một tô mì, tiện lợi gạt bữa sáng qua cho xong.

Lúc trước tư duy chưa kịp online, cứ hễ đối mặt với người nọ là cô không còn bình tĩnh và tỉnh táo được gì, bấy giờ chung quanh đã an tĩnh lại, cô ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn, bắt đầu nhớ lại đến tột cùng chuyện đêm qua là như thế nào.

Trình Tĩnh Sâm về phòng cô từ trước, hẳn là chờ đã lâu rồi, cô đặt căn phòng VIP ở đây, trừ nhân viên của khách sạn ra, chỉ mỗi cô mới có thẻ của căn phòng này. Nhưng thành phố A to đến thế đều là địa bàn của người kia, chỉ một tấm thẻ phòng hèn mọn thôi mà, chỉ cần anh muốn là có thể có được, hoặc nói không chừng, cái khách sạn này cũng có liên quan đến tài sản mang tên anh ấy chứ.

----Lão khốn kiếp đáng chết, nếu mà ở thành phố Mạn ấy à, không đến phiên anh làm chủ đâu.

Lâm Vị Quang càng nghĩ càng giận, dứt khoát không thèm nghĩ đến nữa, không muốn dành thêm chút tâm tư nào cho Trình Tĩnh Sâm, miễn cho bản thân tâm phiền ý loạn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là cái thứ dòng không biết nói tiếng người, dù sao cô chỉ mới đến thành phố A có hai ngày thôi, cô lại muốn nhìn xem anh định bắt đầu đến khi nào.

Cơm nước xong xuôi, quay lại phòng ngủ, Lâm Vị Quang nhìn thấy điện thoại mình đặt trên tủ đầu giường, tối hôm qua không sạc, nhưng lại còn tới 40% pin, cô bèn lấy dùng luôn.

Nhớ đến chuyện ban sáng vừa mới tỉnh dậy hình như có ai đó gọi đến, cô không chắc lắm có phải đó là điện thoại mình hay không, vẫn đành lục lại nhật ký cuộc gọi.

Quả nhiên, đứng đầu là số của Chử Văn, nhưng chỉ kéo dài có mấy giây, không biết hai người đã nói gì mà lại nhanh đến thế.

Chẳng nhẽ chỉ đơn giản là xin chào, chào buổi sáng?

Lâm Vị Quang lười đoán, chỉ thấy mệt mỏi, liền cầm đồ sạc và điện thoại đi đến phòng khách, vừa nằm lên sô pha sạc pin, vừa gọi điện thoại cho Chử Văn.

Chừng hai ba tiếng tút đã được bắt máy.

"Alo?" Cô có sức vô lực nói, "Vừa rồi cậu điện thoại tìm tôi?"

Chử Văn nghe thấy giọng cô là lạ, lại nghĩ lúc này là lúc nào, mơ hồ hiểu ra, nhưng vẫn thấy hỏi thẳng thì không ổn lắm, bèn đổi sang một cách nói uyển chuyển hơn: "Cậu bận xong rồi?"

Lâm Vị Quang ngây ra, không hiểu ý của anh ta, "Tôi bận cái gì?"

Chử Văn: "...." Anh ta nên miêu tả như nào ấy nhỉ?

Nhưng rất nhanh, Lâm Vị Quang đã nhận ra được anh ta đang ám chỉ điều gì, ác giọng: "Cậu nói anh ta ấy à, hai người gọi điện thoại nói gì thế?"

"Không có gì." Chử Văn ăn ngay nói thật, "Tôi muốn đến Tập đoàn nhà họ Hà bàn chuyện hợp đồng nên định báo với cậu một tiếng, nào ngờ người nhận máy lại là một người đàn ông, tôi liền tắt luôn."

Thật nhạt nhẽo.

Nhận được câu trả lời nằm trong dự kiến, Lâm Vị Quang thở dài, "Được rồi."

Mà Chử Văn thì lại rối rắm một hồi, vẫn thấy vô cùng bức bối: "Bảo an của khách sạn này không tệ mà, sao lại có người đến chỗ cậu được chứ? Không phải là nhét thẻ card cho cậu đó chứ?"

Lâm Vị Quang: "...."

Cách nói này cũng thú vị lắm, cô cười thành tiếng, rồi đáp: "Đúng vậy, trừ đẹp trai ra thì mấy món còn lại đều không được, cũng không biết ai nhét vào nữa, không có tầm nhìn gì sất."

Chử Văn nghe thấy âm điệu của cô còn có chút nghiến răng nghiến lợi, liền thức thời lảng sang chuyện khác, nhắc đến công việc: "Hợp đồng chừng hai ngày nữa là có thể hoàn thành, đến lúc đó cậu tới ký tên là được, à đúng rồi, vị họ Trình kia có phải cũng tham gia vào hạng mục này không? Bỏ vốn lớn lắm sao?"

"Đúng, sao thế?"

"Tôi vừa nhận một cuộc gọi, hạng mục lần này, ngày mai sẽ có cuộc hội nghị cần cậu ra mặt, với danh nghĩa là Tổng bộ Tập đoàn nhà họ Trình, thời gian là 9:30 sáng ngày mai."

Lâm Vị Quang nhíu mày, tuy không vui vẻ gì cho cam, nhưng dù sao vẫn là chuyện công việc, không cần thiết phải lẫn tư tình, bèn đồng ý.

Chử Văn cần nói gì cũng đã nói, nếu đã báo cáo xong thì cũng tắt điện thoại ngay, bận công việc của riêng mình.

.

Hôm sau, Lâm Vị Quang đúng giờ đến công ty của Trình Tĩnh Sâm, có người phụ trách dẫn cô đến phòng họp.

Tuy rằng đã lâu rồi không đến, nhưng Lâm Vị Quang vẫn có một loại cảm giác quen thuộc đã qua từ lâu đối với kiến trúc này, đi đường, vào thang máy, đều hệt như lần cuối cô ghé qua.

Chỉ tiếc cảnh vật đổi dời, ngày ấy là cô đến chơi bời, còn bây giờ là bàn chuyện làm ăn, ngày ấy là đứng bên cạnh Trình Tĩnh Sâm, còn bây giờ chỉ còn lại sự cung kính của các nhân viên dành cho cô.

Trong phòng họp có không ít gương mặt mới lạ, nhận ra là các nhân vật nằm trong hạng mục đầu tư Vịnh Đông Hải, Lâm Vị Quang ngồi xuống, mau chóng lấy lại tinh thần, hàn huyên hỏi thăm các vị trên bàn.

Không bao lâu sau, thân là người đầu tư lớn nhất trong thương vụ này, Trình Tĩnh Sâm cũng tiến vào phòng họp, sau khi anh xuất hiện, tất cả đều tự giác không lắm lời nữa, sôi nổi mở máy tính và tài liệu ra, chuẩn bị đâu ra đấy.

Lâm Vị Quang đã không còn là đứa trẻ hành động sốc nổi theo cảm tính năm ấy, công việc là công việc, chuyện này cô còn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, cả cuộc họp đều xử lý công việc theo phép công, dù một ánh mắt dư thừa cũng không dành cho người đứng ở vị trí lãnh đạo kia.

Mà Trình Tĩnh Sâm cũng thế, cả hai lúc nói đến chuyện công việc đều mang vẻ lạnh nhạt nghiêm túc, ngược lại còn làm tăng gấp bội lần áp lực cho những người phụ trách khác.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Vị Quang cũng không trì hoãn thêm, lập tức cất máy tính rời khỏi phòng họp, Chử Văn đứng ở cửa chờ, nhận phần tài liệu từ tay cô, cùng cô đi đến thang máy.

Nhưng khi thang máy vừa dừng ở tầng của bọn họ, Chử Văn nghi hoặc nhìn thoáng qua tập tài liệu thêm lần nữa, bỗng nói: "Có phải là cậu để quên một bản kế hoạch rồi không?"

Lâm Vị Quang nhíu mày, lật xem tập tài liệu mình lấy ra, mới phát hiện đúng như lời Chử Văn nói, thiếu tài kiệu kế hoạch phân bổ.

Hẳn là vì vừa nãy nóng lòng rời đi quá, quên cầm theo.

Dường như từ sau khi đặt chân đến thành phố A, trạng thái bất ổn này không thể thay đổi được, Lâm Vị Quang ảo não vì sự bất cẩn của chính mình, chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ phạm sai lầm cấp thấp thế này.

Bất đắc dĩ, cô đành đưa máy tính cho Chử Văn, bảo anh ta xuống sảnh chính chờ, còn mình phải vòng lại thêm một vòng nữa, về phòng họp lấy tập tài liệu để quên.

Phòng họp đã được nhân viên dọn dẹp sạch sẽ, vừa thấy Lâm Vị Quang đi vào, nhân viên nọ không khỏi sửng sốt: "Sếp Lâm?"

Lâm Vị Quang quét mắt nhìn mặt bàn trống không, "Tôi để quên tập tài liệu ở đây, bị dọn đi rồi sao?"

"A." Nhân viên lộ vẻ ngạc nhiên, ngại ngùng nói, "Tôi tưởng là của Sếp Trình để quên, nên đã cho người đem đến văn phòng sếp rồi... xin lỗi."

Khi vào họp, vị trí của hai người rất gần, khó trách sẽ bị hiểu lầm là của anh.

Lâm Vị Quang buông tiếng than thầm xui xẻo, chỉ đành nói: "Không sao, cũng trách tôi vứt đồ bừa bãi, anh cứ bận việc đi, tôi đi qua lấy."

Không chờ nhân viên lên tiếng, cô liền xoay người rời đi, đến trước văn phòng.

Nhân viên sửng sốt một chập, vốn định nói để cho mình đi lấy cho cô, nào ngờ vị này lại tự thân vận động.

Người gì mà dễ tánh thế, hòa ái dễ gần hơn sếp bọn họ nhiều....

Đang cảm khái, giây tiếp theo, nhân viên nọ bỗng nhận ra có điều sai sai.

--- Không đúng, sếp Lâm không phải sống ở thành phố Mạn sao, lần đầu tiên đến công ty mà, sao biết được văn phòng ở đâu chứ?

Lâm Vị Quang hiển nhiên có nghĩ đến điều này đâu, cô chỉ muốn giải quyết mọi chuyện sao cho thật nhanh, mau chóng về lại địa bàn của mình.

Thành phố A mang lại cho cô quá nhiều hồi ức, huống hồ chi người ấy cũng ở nơi này, khiến cho cô có chút khó khăn.

Ngựa quen đường cũ đi vào văn phòng, gõ gõ cửa, sau một hồi không có ai đáp lại, cô hoài nghi đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, không một bóng người.


Trình Tĩnh Sâm không có ở đây.

Lâm Vị Quang ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh đến bàn làm việc, quả nhiên nhìn thấy tập tài liệu kế hoạch phân bổ của mình để quên,

Chuyện đã thành, cô định bụng lấy được tài liệu là rời đi ngay, nhưng khóe mắt chạm phải một món đồ nhỏ đặt trên bàn, không khỏi dừng chân.

Thật sự không phải là cô cố ý muốn xem đâu.

Chỉ là con người Trình Tĩnh Sâm ấy à, phong cách văn phòng của anh cũng hệt như con người anh vậy, trắng đen xám lạnh lẽo, vậy nên thứ đồ chơi trên bàn ấy vô cùng bắt mắt, không khiến người khác chú ý cũng khó.

Là một con gấu trang trí.

Tuy nhìn vào sẽ thấy tuổi tác đã lâu, lông tơ của nó cũng ngả màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra nó rất được chủ nhân yêu thích.

Lâm Vị Quang ngẩn ngơ nhìn nó, thời gian dắt cô về mấy năm trước, những mảnh vụn ký ức về cô và Trình Tĩnh Sâm khi còn ở Berlin bay tán loạn trước mắt, thế rồi cô không thể di chuyển được.

Món đồ nhỏ này, là món quà mà cô đã nhìn trúng ở cửa hàng lưu niệm, bao nhiêu là thứ đồ tinh xảo xinh đẹp kia, nhưng chỉ mỗi nó là độc đáo bắt mắt, vốn muốn mua hai cái, mình một cái Trình Tĩnh Sâm một cái, nhưng biết anh nhất định sẽ chê mình ấu trĩ, nên cắt luôn ý định đó.

Sau này, túi quà đó bị đánh rơi trong lần bị tai nạn, cô còn thấy đáng tiếc, sau khi xuất viện còn cố ý chạy đến cửa hàng mua thêm một cái.

Sau khi mua về, đã có một khoảng thời gian rất dài cô luôn mang nó theo bên mình, sau này nữa thì cắt đứt liên lạc, cô liền đặt ở đâu đó trong nhà, không lấy ra nữa.

Bản thân là một người có mới nới cũ, không thích gì quá lâu dài, chứ đừng nói là đối xử ra sao với cái thứ đồ chơi cỏn con này. Nó được cô nhất thời mua về, rồi bị cô tùy tiện quẳng đi, cô gần như đã quên mất sự tồn

tại của nó.

Nào có ngờ, vào khoảnh khắc này, ngay lúc này, lại lần nữa được trông thấy nó.

.... Có ý gì đây?

Rốt cuộc là anh có ý gì đây?

Lúc này Lâm Vị Quang rất muốn hơn thua với Trình Tĩnh Sâm, hỏi anh rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao chỉ nói thật đôi ba câu lại khó đến thế, mấy năm này anh đã làm cái gì.

Tại sao lại không đến tìm cô, có từng nhớ đến cô hay không.

Chỉ là ngay khi suy nghĩ còn đương ngổn ngang, phía sau lại vang lên tiếng động, cùng lúc đó, cô nghe được một giọng nam quen thuộc: "Em đang làm gì đấy?"

Ngữ điệu trầm trầm, không giống như chất vấn, càng phảng phất không có chút nào là thất thố khi bị vạch trần.

Lâm Vị Quang nghiêng đầu nhìn về phía người đang đi đến.

Trình Tĩnh Sâm treo áo khoác trên khuỷu tay, cách cô chừng vài bước, đôi mắt híp lại nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt anh dời khỏi gương mặt cô sang món đồ trong tay cô, nét mắt từ đầu đến cuối vẫn thong dong bình tĩnh.

Lâm Vị Quang bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, ý chỉ con gấu nhỏ trong tay, hỏi từng chữ một: "Trình Tĩnh Sâm, anh có ý gì?"

Trình Tĩnh Sâm không đưa ra đáp án ngay, chỉ mắc đại chiếc áo khoác lên giá, bước hai bước lên gần cô, như suy tư gì đấy mà quan sát cô.

"Vậy còn em?" Anh hỏi lại, "Tại sao lúc trước em lại muốn chạy?"

Bởi vì biết anh sẽ trưng ra cái vẻ mặt cao cao tại thượng như một bậc cha chú đấy.

Lâm Vị Quang nghĩ thầm, thả con gấu kia về lại, tự giễu cười thành tiếng, nói: "Vì tôi biết anh không hề thay đổi chút nào."

Một hỏi một đáp, anh đến tôi đi, cô đã đưa ra câu trả lời, anh đương nhiên cũng sẽ có lời đáp lại.

Trình Tĩnh Sâm không nói không rằng, một hồi sau mới mở miệng: "Tôi những tưởng em sẽ quay về."

Cô mím môi, dằn sự chua xót xuống đáy lòng, mạnh mẽ đáp trả: "Tại sao tôi phải về, tôi còn tưởng anh sẽ đi tìm tôi đấy, anh dựa vào cái gì mà những tưởng thế."

Lâm Vị Quang không rõ tâm trạng hiện tại của mình là thế nào, cô chỉ cảm thấy cảm xúc không ổn, không có cách nào bình tĩnh cả, không thể vờ vịt nỗi nữa.

Bọn họ thật sự không cần phải thảo luận thêm về cái vấn đề này nữa.

Không thể dễ đến dễ đi, vậy thì ai đi đường nấy, dù sao thời gian dần trôi, mọi thứ rồi cũng sẽ mờ nhạt.

"Tôi có tài liệu để quên, nhân viên tưởng của anh nên đưa đến đây." Cô giải thích một hơi dài, rũ mi. "Bây giờ lấy được rồi, tôi đi trước đây."

Nói rồi, cô không nhìn anh thêm nữa, đi ngang qua người anh đi thẳng về phía cửa phòng, dường như không muốn ở lại đây dù chỉ một giây.

Nhân viên đưa cà phê vừa định đi lên gõ cửa, kết quả cửa phòng bị kéo đột ngột từ trong ra, nhân viên hoảng sợ sững sờ đứng yên tại chỗ không dám động đậy.

Ánh mắt dừng trên gương mặt của người đi ra, theo phản xạ gọi: "Sếp Lâm...."

Lâm Vị Quang hơi khựng lại, điều chỉnh lại cảm xúc, gật đầu với đối phương rồi nghiêng người chuẩn bị rời khỏi chốn này.

Nào ngờ đâu trong nháy mắt sau đó, một sức lực từ phía sau kéo cô lại, không cần nghĩ cũng biết người đó là ai, nhất thời dùng sức vùng ra, song lại không được như ý nguyện.

Vì thế nhân viên liền ngây đơ ra đứng ở trước cửa, nghẹn họng nhìn trân trối vào gương mặt âm trầm của vị sếp nhà mình đang kéo Lâm Vị Quang về, còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng trước mắt đóng mạnh một cái.

Đồng thời, còn nghe thấy tiếng chốt cửa lại.

Nhân viên giật mình đứng tại chỗ, nhìn nhìn cà phê trong tay, rồi lại nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt.

Cuối cùng vẫn cảm thấy mọi sự không ổn, quyết định chuồn trước tính sau.

"Buông tôi ra!"

Lâm Vị Quang trốn không thoát, bèn há mồm cắn mạnh lên cái tay như gông cùm xiềng xích khóa cô lại của Trình Tĩnh Sâm, đến tận lúc trong vòm họng mơ hồ truyền đến vị máu tanh, đến tận lúc anh khựng lại.

Lâm Vị Quang mới dừng, lực khớp hàm cũng thoáng thả lỏng đi đôi phân.

"Chưa cắn đủ?" Trình Tĩnh Sâm thấy dáng vẻ giật mình của cô, cười nhạt, "Không đủ thì đổi sang tay khác cho em."
1

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, Lâm Vị Quang phục hồi thần trí, ngẩng đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối diện với đôi mắt thâm sâu đen tối của anh, cô bỗng thấy tim đập nhanh, những lời nói cay nghiệt gần như sắp sửa vọt ra khỏi cổ họng cuối cùng lại không có cách nào thốt nên lời.

Hai bên cũng đã bình tĩnh hơn vừa rồi, Lâm Vị Quang rút cánh tay bị nắm chặt đến đau nhói ra, rũ mắt xoa xoa, không lên tiếng.

Khóe mắt nhìn thoáng qua nơi bị cô cắn bị thương, trùng hợp là ngay đúng tay phải, một vòng răng đã rướm máu, có thể thấy được sức lực vừa nãy mà cô đã dùng trong tình thế cấp bách là bao lớn.

Mà bên cạnh miệng vết thương, ánh mắt cô chạm vào nơi hổ khẩu bàn tay phải, là một vết sẹo nhạt màu, cũng là do chính cô ban tặng.

Tình cảnh của hiện tại dường như trùng khớp với cảnh tượng lần đầu gặp nhau nhiều năm về trước, đáy lòng Lâm Vị Quang chua xót, không rõ rốt cuộc bản thân đã gây nên cái nghiệt gì, chịu khổ chịu đắng, rồi lại còn chịu tình.

"Một lát nữa gọi người đến xử lý miệng vết thương cho anh đi." Cô dời mắt, cưỡng chế những luồng cảm xúc mãnh liệt, nhàn nhạt nói, "Tôi không muốn nợ anh thứ gì cả."

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, đáy mắt mơ hồ, hồi lâu sau mới hỏi: "Đó là lý do em muốn giải quyết rõ ràng chuyện giữa hai chúng ta sao?"

"Anh không muốn ư?" Lâm Vị Quang hỏi lại.

Bốn chữ, thành công khiến Trình Tĩnh Sâm phải cạn lời.

Đoạn, cô lại hỏi: "Tại sao không muốn?"

Nhưng lần này, cô hiển nhiên không còn lòng dạ mà chờ đợi đáp án từ anh, sau khi hỏi xong hai vấn đề này, cô chỉ cười cười với anh, lùi ra sau nửa bước.

"Tôi không có nhiều thời gian cho anh lắm đâu, Trình Tĩnh Sâm, tôi đã nói qua từ rất lâu về trước rồi, tôi sẽ không chờ anh."

"Chúng ta đã huề nhau từ lâu rồi." Lâm Vị Quang không nhanh không chậm nói hết, thái độ thậm chí còn được xem là ôn hòa nhã nhặn, "Ngày mai sau khi ký xong hợp đồng, sắp xếp xong chuyện làm ăn, tôi cũng phải về thành phố Mạn làm việc của mình."

Nói xong những lời này, cô dời mắt không còn nhìn anh nữa, đầu ngón tay cũng vô thức siết chặt tài liệu trong tay, quẳng xuống một câu cuối cùng: "Tôi đi đây."

Cô không nói gặp lại, liền nghiêng người đi về phía cửa.

Lần này Trình Tĩnh Sâm không còn giữ cô nữa.

Hiếm khi anh phải nhìn bóng cô, mà trên thực tế, những năm đó trôi đi, luôn là bản thân để lại bóng hình cho cô, bấy giờ lập trường đảo ngược, dường như anh đã mơ hồ hiểu ra được tâm tình của cô ngày ấy là như nào.

Hai năm sau gặp lại, anh kinh hãi phát hiện ra bản thân đã không còn nằm ở thế khống chế, anh tự cho đôi bên hai năm để bình tĩnh, lại biến thành quyết định sai lầm nhất đời này.

Anh vốn không nên tùy tiện vây khốn cô như thế, làm cho mối quan hệ giữa cả hai chuyển biến xấu và càng thêm xung đột, anh phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, không thể nào bù đắp, nguyên nhân lại rất đơn giản----

Anh không thể khống chế được tình cảm.

Trình Tĩnh Sâm quen thói từ chối, anh luôn ở thế chủ động cho đi, nhưng chưa từng nhận lấy hay đòi hỏi, anh chưa và không hề có kinh nghiệm, đặt bản thân ở thế dưới.
1

Hậu tri hậu giác mới nhận ra, thật ra không phải là bản thân đang chờ cô trưởng thành, chờ cô đủ thành thục để có thể tự lực cánh sinh, đấy đều là dấu hiệu của sự trốn tránh.

Người luôn đi đằng trước ngoái đầu lại nhìn, thật ra là Lâm Vị Quang.

Lúc này, Lâm Vị Quang đã mở khóa cửa ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Tay vừa đặt lên them chốt cửa, cô dùng lực nhấn xuống, đang định đẩy ra, bỗng nghe thấy âm thanh của Trình Tĩnh Sâm từ sau vang lên---

"Tôi sai rồi."
1

Lâm Vị Quang đột ngột dừng lại.

Chỉ ba chữ như thế, đáy mắt cô thoáng chốc đã xót xa.

Trình Tĩnh Sâm thật sự là một lão khốn kiếp, không học cách nói chuyện tử tế, mở miệng xin lỗi là một điều xa xỉ, chỉ là ra vẻ.

"Anh..."

Cô vừa mới mở miệng nói được một chữ đầu tiên, cửa phòng bất thình lình bị gõ vang.

Dường như nhận ra cửa cũng đang mở, người đến nghi hoặc đẩy đẩy cửa, thuận thế kéo nó ra.

Vì thế mà Chử Văn nhìn thấy được tình cảnh giằng co xấu hổ trước mắt.

Hốc mắt Lâm Vị Quang đỏ ứng lên, nhìn như thể muốn mà không khóc được, mà phía sau cô là nét mặt rất không vui của Trình Tĩnh Sâm, thậm chí là còn nhíu mày nhìn anh ta.

Chử Văn thậm chí còn cho rằng bản thân vừa mối làm hỏng chuyện tốt của hai người.

Nhưng nhìn bầu không khí này đi, trông cũng có giống mập mờ đâu, mà như là cãi nhau thì hơn.

Thế là anh ta mang tâm thế cứu vớt vị sếp nhà mình ra khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng, thanh thanh cổ họng, dịu giọng nói: "Sếp Lâm, nếu đã lấy được tài liệu, thì chúng ta nên về thôi nhỉ?"

Vừa dứt lời, anh ta liền nhận được đồng thời cả hai ánh mắt âm trầm.

Chử Văn: "?"

Tui nói gì sai à? 
1



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện