Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 52


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

(*) Kim ốc tàng kiều

Bàn giao dự án còn cần có chút việc cần hoàn thành, nhưng mấy chuyện vặt này không cần Lâm Vị Quang làm lụng vất vả, đẩy vào tay Chử Văn,

Ban đầu Chử Văn định là sau khi kết thúc công việc sẽ đặt vé máy bay trưa hôm đó, cùng Lâm Vị Quang bay đến thành phố A, nào biết sếp mình trọng sắc khinh bạn, vừa nghe chiều hôm trước đi được là không thèm nghĩ ngợi quảng anh ta đi luôn.

Cuối cùng, Lâm Vị Quang gửi cho anh ta một tin, tự mình đặt vé máy bay, sáng sớm cùng ngày đã đi đến san bay.

Chỉ để lại mỗi Chử Văn, mặt vô cảm đi vào công ty xử lý công việc.

Hà Du Huyên nghe Lâm Vị Quang nói muốn đặt trọng tâm công tác đến thành phố A, lập tức muốn đến sân bay đón cô, Lâm Vị Quang khuyên mãi mới ngăn cản cô nàng được, thuyết phục với cô bằng những lời hứa hẹn tốt đẹp rằng họp xong sẽ đến thực hiện lời hứa lần kia trong tiệc mừng thọ của cụ.

Dù sao sau này cũng sẽ ở thành phố A, có thể thường xuyên gặp mặt nên Hà Du Huyên nhẹ nhàng đồng ý, để cho cô trước xử lý công việc.

Chuyến bay thẳng từ thành phố Mạn đến thành phố A hơn hai giờ, Lâm Vị Quang nhắm mắt nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã đáp đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đi qua lối đi dành cho khách VIP, sân bay chật ních người, tối hôm qua cô đã nói cổng chờ cho Trình Tĩnh Sâm, nên vừa xuống liền đi thẳng đến điểm đón.

Cô không có hành lý, vậy nên không tốn quá nhiều sức đi ra khỏi đám đông, vừa ra khỏi cổng đón đã thấy cảnh người thân đang đón người vừa cười vừa khóc, đó là chuyện bình thường.

Người nào đó chắc hẳn không chờ cô ở đây, đoán chừng là ngại ồn ào.

Lâm Vị Quang dời mắt, bước chân cũng nhanh hơn, đi ra ngoài cửa.

Mùa xuân tháng ba ở thành phố A vẫn còn chút gió lạnh, ánh nắng sáng sủa, đáp qua người có chút lành lạnh.

Cô chỉ đến đây một lần, lúc ấy đương là mùa đông, bên ngoài sân bây cây cối trụi lủi, vào lúc này lại nở rộ đầy hoa, màu hoa lộng lẫy đập vào mắt cô, cô mới phát hiện ra là cây lê,

Có tiếng líu ríu, chim hót hoa thơm trời đẹp, thế gian bừng bừng sức sống, cô đi ra trước vài bước, đột ngột dừng bước.

Cô thấy được mùa xuân của mình rồi.

Trình Tĩnh Sâm vận một chiếc áo gió xám màu, và chiếc áo len trắng đơn giản ên trong, phong cách giản dị và sáng sủa, đnưgs bên dưới gốc cây lê, bóng dáng thon gầy rắn rỏi.

Gió nhẹ phất qua, thổi cành lá cây xào xạt, hoa lê mịn như tuyết lả tả rơi xuống, dính lên vạt áo và ngọn tóc anh, rồi ôn tồn không chịu đi.

Nét mặt anh vẫn rất nhạt nhẽo, dường như không bận để ý đến, vươn tay đỡ cành cây tránh những nụ hoa tàn úa trong gió.

Cảnh tượng này đẹp đẽ như một bức tranh, rồi lại giống một thước phim điện ảnh quay chậm, Lâm Vị Quang đứng ngây tại chỗ, nhì Trình Tĩnh Sâm không xa đằng trước, nhất thời quên dời tầm mắt đi.

Nếu chưa từng trông thấy bộ mặt tàn nhần lạnh lẽo kia của người đó, đại đa số mọi người đều cho rằng anh là một người dịu dàng, nhìn thấy một cành cây sắp gãy sẽ không kìm được vươn tay đỡ lấy.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng Lâm Vị Quang cảm thấy, từ sau khi mối quan hệ của hai người thay đổi, dù là đối nhân xử thế hay phong cách hành động của Trình Tĩnh Sâm đều đã ôn hòa hơn rất nhiều.

.... Chẳng nhẽ nào là kiểu hướng về gia đình?

Lâm Vị Quang đoán bậy đoán bạ, ý nghĩ kỳ lạ này đột nhiên xuất hiện, cô lại thấy buồn cười, vội vã thu lại những suy nghĩ không đâu ra đâu.

Lượng người trong sân bay lớn, lữ khách lui tới đông đảo, liếc mắt đi đâu cũng toàn là cảnh tượng vội vã, nên sự bình tĩnh của Trình Tĩnh Sâm ở kia, cùng với dáng vẻ xuất chúng, rất khó khiến người ta dời mắt đi.

Nhìn những bước đi lưu luyến của mấy cô nàng kia, Lâm Vị Quang bỗng nảy sinh ra chút kiêu ngạo khó tả, cô vốn định đi thẳng đến đó, bắt chợt nhìn thấy những đóa hoa lê trên cao, lại bất ngờ đổi ý phút một.

Cô im lặng đi theo dòng người, cố ý vòng ra phía sau Trình Tĩnh Sâm, nhánh cây lê to chắc, khó khăn lắm mới giấu được cô, cô nấp ở sau thân cây, lén lút nhìn đối phương, thấy người nọ không nhìn về phía này.

Nhắm trúng thời cô, cô bỗng chốc nhảy vọt lên, đi ra trước mặt anh, cười nói: "Em đến rồi!"

Trình Tĩnh Sâm không đổi nét mặt, hoàn toàn không có sự kinh ngạc hay vui vẻ như cô mường tượng, chỉ là quan sát cô từ đầu đến chân một lượt, trông có vẻ xác nhận xem mấy ngày này cô sống không tệ.

Đoạn, anh ừ một tiếng, gật đầu: "Đi thôi."

Lâm Vị Quang còn định dọa anh, nào ngờ người ta lại phản ứng như thế, cô không khỏi thấy nhạt nhẽo mà bĩu môi, khẽ than.

"Cái người này sao không hăng hái gì hết, không có chút phản ứng gì cả." Cô bất mãn lẩm bẩm, "Không bị em dọa gì luôn sao?"

Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, như có điều suy tư nhìn cô: "Em thấy hù dọa được sự rất có thành tựu sao?"

Lâm Vị Quang bị hỏi mà nghẹn, nói đúng thì con nít quá mà nói sai thì lại vả mặt, kiểu gì cũng trả lời không ổn, chỉ đành ba phải ừ một tiếng.

Nghe thế, Trình Tĩnh Sâm cười thật khẽ, bảo cô: "Em bé thế."

Nói rồi, anh khẽ nhếch cằm bảo, "Vậy em làm lại đi."


Lâm Vị Quang ngẩn người, dường như hiểu ra ý anh, bèn quay lại đường cũ trốn ra sau cây.

Trình Tĩnh Sâm quét mắt nhìn cô, thấy cô đã đâu ra đấy rồi liền nghiêng người lại, quay về dáng vẻ không hề để ý đến cô như ban đầu, thần thái nhẹ nhàng thanh thoát,

Lâm Vị Quang lần thứ hai dò đầu ra, cảnh tượng tái hiện, nhảy đến trước mặt anh, rồi thấy sắc mặt Trình Tĩnh Sâm có hơi giật mình, ánh mắt nhìn cô toát lên sự kinh ngạc.

"Em quay lại rồi?" Anh hỏi, vẻ kinh ngạc trên mặt nào có giống giả vờ.

Lâm Vị Quang: "...."

Cô thật tình không diễn nổi nữa, càng không nghĩ người ấy thế mà lại chịu quậy trò này cùng cô, cô cười mãi không ngớt, lầm bầm: "Anh có chán không hả."

Chân mày Trình Tĩnh Sâm nheo lại, khóe môi cong lên bất đắc dĩ, duỗi tay nắm lấy tay cô, kéo cô đến gần mình thêm chút nữa.

"Vừa lòng rồi chưa?" Anh gõ nhẹ lên trán cô, "Quỷ nít."

"Vừa lòng vừa lòng." Cô gật đầu vừa nói, buồn cười, "Kỹ thuật diễn của lão lớn cậu đây đúng là không tệ nhỉ, rất nhạp vai, không tệ."

Nói rồi, cô không kìm được hỏi dò, "Anh không kinh ngạc sao?"

"Chuyến bay đáp đất cũng là lúc này, anh sớm muộn cũng chờ được em ra, có gì đáng để kinh ngạc." Anh tạm dừng, rồi lại thong dong nói tiếp, "Vui vẻ thì miễn cưỡng có đi."

Lâm Vị Quang cảm thấy từ sau khi nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm, cô không ngừng cười, trong lòng nhảy nhót chưa ngớt, mà sau khi chạm được người ấy thì càng tăng mạnh hơn.

Thấy anh rũ mắt quan sát mình, cô hơi ngã ra sau, nâng cánh tay lên nhướng mày hỏi: "Sao đây, mới

nửa tháng không gặp đã thấy lạ lẫm? Em ở thành phố Mạn ăn ngon ngủ kỹ, thoải mái lắm đó."

"Cũng tạm." Trình Tĩnh Sâm kéo cô về lại, dắt cô đến nơi đỗ xe ở sân bay, "Không yên tâm bằng nuôi bên người."

Lâm Vị Quang âm thầm đồng ý, cùng lúc cũng trả lời anh y chang thế: "Không yên tâm bằng ở cạnh anh."

Chiêu trò ba hoa của cô ngày một tăng lên, Trình Tĩnh Sâm khẽ cời, dẫn cô đến trước xe mình mở cửa xe cho cô vào.

Lâm Vị Quang ngoan ngoãn chui vào trong xe, sau khi Trình Tĩnh Sâm ngồi vào ghế thì cầm điện thoại lên nhìn giờ, mới hỏi: "Nhóc trợ lý kia của em sao không đi theo?"

Trong lòng Lâm Vị Quang thầm nghĩ còn chả phải vì muốn để anh đến sân bay đón em đấy à, song ngoài miệng rất đoan chính mà rằng: "thành phố Mạn vẫn còn chuyện cần xử lý, cậu ta bay buổi chiều."

Trình Tĩnh Sâm nhìn cô, biết cô đang nghĩ gì, song cũng lười vạch trần, "Được rồi, vậy bây giờ đi đâu? Anh đưa em đi."

Buổi họp thông báo cho công ty là buổi chiều, Lâm Vị Quang muốn tập kích bất ngờ, muốn đợi Chử Văn đến rồi cùng đi, nghĩ thế, bàn nói ra một cái têm.

Chung cư ở phía Đông, cách Royal Lake Residence mấy con đường, nói gần không gần xa cũng không xa, cũng là một khu chung cư xa xỉ trong nước, nằm trong hội không phú thì quý.

Trình Tĩnh Sâm nghe đến cái tên thì nhướng mày, vô cảm nhìn cô, tựa như đang chờ một lời giải thích.

Lâm Vị Quang lại hiểu sai ý, còn tưởng anh đang muốn hỏi căn bất động sản này của cô từ đâu mà ra, liền nhàn nhã giải thích: "Trước đó không phải em đã đẩy Lâm Thành Bân rớt đài à, những món tài sản ba em để lại nghiễm nhiên là về lại tay em rồi, thành phố A có mấy căn."

Chỉ là vẫn chưa dọn dẹp, cần phải thuê giúp việc về, lần trước lúc cô đến thành phố A cũng là vì ngại phiền nên mới bảo Chử Văn đặt khách sạn, ngoài ra cũng không định ở lâu.

Lại trùng hợp thay mới có kết quả như hiện tại, thật đáng để thổn thức.

Nhưng nhớ đến khoảng thời gian ngưỡng mộ số tài sản của Trình Tĩnh Sâm, bây giờ so ra, cô không khỏi kiêu ngạo hẳn lên, "Bây giờ em cũng đã trở thành người có bất động sản ở khắp cả nước đó nhé."

"Vậy cơ à." Anh thong thả, "Anh là toàn thế giới."

Lâm Vị Quang: "...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cái lão già chuyên chặt chém này.

"Vậy thì không so bì được với anh rồi." Cô khinh thường cái một, còn định nói thêm gì đó, người đàn ông bên cạnh lại bỗng cúi người dán sát đến, khoảng cách đôi bên rút lại trong giây lát.

Trái tim của cô hẫng đi nửa nhịp, những tưởng ban ngày ban mặc mà anh lại làm cái gì gì đó, nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt thắt dây an toàn lại cho cô.

Lâm Vị Quang chửi thầm bản thân nghĩ nhiều, nhưng dây an toàn đã thắt xong mà Trình Tĩnh Sâm vẫn cứ duy trì cái khoảng cách mập mờ này, rũ mắt nhìn cô.

Cô chớp mắt, không hiểu sao lại cảm thấy khí áp chung quanh cứ như giảm xuống mấy độ, nhưng cô thật sự không hiểu chuyện gì, chỉ đành nghi hoặc nhìn anh.

"Vậy nên là?" Anh hỏi, "Không còn chuyện gì khác muốn giải thích sao?"

Lâm Vị Quang buồn bực, không kịp phản ứng lại, "Chuyện gì?"

Anh đánh giá cô một hồi, đoạn cười khẽ một tiếng, rồi mới ngồi về lại chỗ cũ, nói: "Được đấy."

Anh vô cảm gật đầu, ngữ điệu hòa nhãn lành lạnh, "Vừa rồi còn bảo ở bên anh mới an tâm, bây giờ quay phắt đi muốn ở riêng với anh, mấy cô nàng các em đều chỉ biết dỗ ngọt người khác như thế sao?"

Lâm Vị Quang: "...."

Lão già này chơi bài ấm ức, khiến cô lúc này cứ thấy bản thân phảng phất trở thành một cô khốn bội bạc tình cảm nhà vàng cất chàng đẹp vậy, lương tâm không khỏi cắn rứt/

Về nhà với anh không phải là không được, chỉ là nhỡ đâu một ngày nào đó Chử Văn hay Hà Du Huyên đến tìm cô, vậy thì không phải sẽ chạm mặt người ấy sao?

Thôi, chạm thì chạm, cũng đúng lúc công khai rồi, đến khi đó để cho bọn họ tự tiêu hóa thôi.

Nghĩ đoạn, Lâm Vị Quang quyết định, một tay kéo lấy dây an toàn, thò người ra hôn lên gò má Trình Tĩnh Sâm một cái, lúc này đây mới là dỗ dành, nhưng lời nói là thật từ tận đáy lòng: "Được, vậy về nhà với anh nhé."

Cô vốn không có hành lý, vậy nên ăn, mặc, ở, đi lại sau này đều cần phải mua, Trình Tĩnh Sâm dùng một cuộc điện thoại là sắp xếp đâu ra đấy, hai người đi thẳng đến Royal Lake Residence.

Lâm Vị Quang về đến nhà mới nhớ ra xe của mình còn để ở bên kia, vì thế bèn gọi cho Chử Văn ở thành phố Mạn xa xôi, bảo anh ta buổi chiều nhân tiện lái luôn xe đến đây.

Sau khi Chử Văn nghe được địa chỉ, không nhớ ra cô có phòng ở thành phố A này, bèn hỏi: "Cậu mua nhà ở Royal Lake Residence hồi nào thê?"

"Muốn ở thì mua thôi, hơn nữa vị trí của Royal Lake Residence bao tốt, tiện đi lại." Lâm Vị Quang mặt không đổi sắc, "Căn kia cho cậu."

Cô thoải mái bất ngờ, nhưng Chử Văn là người phương nào cơ chứ, dù không biết sao bỗng dưng lại được tặng nhà, nhưng lý trí vẫn online, "Không phải là cậu ở chung với người kia đó chứ?"

Lâm Vị Quang khen ngợi, "Không hổ là cậu, trực giác nhạy bén thật."

"...." Chử Văn chịu thua, cảm khái, "Cậu đang nhà vàng giấu chàng tiên cơ à."

Lâm Vị Quang nghe thế, theo bàn năng nhìn người được gọi là chàng tiên, đối phương dù bận vẫn ung dung nhìn lại cô, làm cô không kìm được ho khan hai tiếng.

--- Cứ thấy nếu cái ngày sự thật lồ lộ ra, thì kết cục của mình sẽ thảm hại biết nhường nào chứ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện