Vượt Rào-Tòng Tiện

Chương 57


trước sau


|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min


Mà đối với sự biến đổi bí ẩn của người đàn ông trước mặt, Lâm Vị Quang lại không hề hay biết.

Cô vô tri với chuyện này, hoàn toàn không phát hiện ra nguy cơ tiềm tàng, cắn Trình Tĩnh Sâm xong, lại thấy bản thân có phải dùng lực quá hay không, thế là lại hôn hôn trấn an, muốn dỗ dành.

Không ngờ hành động này lại có vẻ suồng sã, Trình Tĩnh Sâm hoàn toàn không vờ vịt nữa, giữ chặt người dạy dỗ một phen.

Dây dưa, hơi thở cả hai đều có chút loạn, Lâm Vị Quang rúc mình vào lòng anh, hai tay ban đầu chống lên bả vai anh cũng dần có xu thế trượt xuống, vô thức tìm kiếm nơi cổ áo anh, mở từng cúc ra.

Trình Tĩnh Sâm kịp thời phát hiện ra động tác nhỏ này của cô, nắm cổ tay cô cắt đứt hành vi làm càn quá đà này, "Làm gì đó?"

Lâm Vị Quang ồ, rất ư vô tội ngẩng đầu lên nhìn anh, lại phát hiện ra trong đáy mắt người đàn ông ấy không còn ý cứng nhắc nữa, bèn chơi xấu: "Không làm gì cả."

Nhưng dù nói thế, nhưng nhân cơ hội tay anh buông lỏng, đầu ngón tay lại cởi thêm cúc nữa, thậm chí được nước lấn tới dán lên, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nơi cần cổ anh.

Dường như nhớ lại cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, là chuyện mà tối hôm qua nơi ngõ hẽm âm u Trình Tĩnh Sâm đã làm với cô, bây giờ có tới có lui, xem như là huề đi.

Trình Tĩnh Sâm cười cô ấu trĩ, rũ mắt nhìn cô, rõ ràng là có thể ngăn chặn hành vi vượt rào này của cô, song lại lựa chọn mặc cô quậy phá, còn nhân tiện hưởng thụ sự quấn người hiếm có của cô gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Dù thế, anh vẫn tỉnh táo như thường, còn nhàn nhã quan sát cánh cửa lớn đang đóng chặt cách họ không xa, vô ý nghĩ đến, hai người họ đứng đây phơi bày cảnh trần trụi ra trước mắt mọi người, hành động không thèm kiêng nể, cũng chỉ có Lâm Vị Quang hai mươi mấy tuổi đầu mới có thể làm ra được, thế mà anh còn hoang đường cùng cô.

Nhưng anh lại không hề phản cảm với sự hoang đường này, thậm chí còn thản nhiên tiếp thu với hành động mất khống chế của bản thân.

Lâm Vị Quang thoáng thấy khóe môi anh khẽ cong lên, còn tưởng là anh đang cười mình, bất mãn chất vấn: "Anh cười gí?"

"Cười em to gan." Trình Tĩnh Sâm bóp chặt má cô, véo véo không nặng không nhẹ, không làm thêm động tác gì khác, phảng phất như ám chỉ cô có thể làm gì tùy thích.

"Thế này mà to gan?" Lâm Vị Quang hừ nhẹ, "Đổi địa điểm đổi tâm tư liền, thích cái mới không."

Nghe đến đây, đuôi mày Trình Tĩnh Sâm nhếch lên, không chờ anh lên tiếng, Lâm Vị Quang đã hôn lên yết hầu anh, hàm rằng không biết là vô tình hay cố ý, mà tinh tế nghiền qua.

Trình Tĩnh Sâm khựng lại, hô hấp có chút loạn, chung quy vẫn là sợ bản thân không nhịn nỗi làm ra chuyện gì, bèn bóp eo cô đẩy ra đôi chút, dạy dỗ: "Lâm Vị Quang, một vừa hai phải."

Lâm Vị Quang vừa nãy là cố ý, thấy mưu kế thực hiện được rồi liền nở nụ cười đắc ý, vừa định đáp lời, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Trước đó có ra vẻ không sợ trời không sợ đất, lúc này nghe thấy tiếng đồn bất thình lình, cô lập tức cảnh giác, không nói hai lời vội vã đứng lên, cứ như sợ bị bắt gặp đương làm chuyện xấu vậy.

Cô theo bản năng đi đến bên kia đầu sô pha, nhưng vừa bước ra được vài bước, bỗng nhớ lại chuyện quan trọng ban đầu, vội vã đi vòng về lại, luống cuống tay chân thay Trình Tĩnh Sâm đóng cúc áo, nhân tiện vuốt phẳng nếp nhăn cà vạt.

Trình Tĩnh Sâm quan sát dáng vẻ thẹn thùng bối rối này của cô, nom bộ vô cùng thú vị, vậy nên đứng yên đó trông cô tự loạn đầu chiến tuyến.

Mà người bên ngoài không thấy có tiếng đáp, không khỏi gõ gõ lần nữa, nghi hoặc lên tiếng: "Sếp Trình? Sếp có bên trong không ạ?"

Người ngoài không nói còn ổn, vừa dứt lời, Lâm Vị Quang càng thêm sốt ruột, cài hai lần vẫn không thể thành công đóng cúc áo, trên mặt hiện vẻ hoảng loạn.

Trình Tĩnh Sâm không kiềm được bật cười nhẹ, ban phát từ bi không ghẹo cô nữa, vươn tay lên thay cô cài xong, rồi tự mình chỉnh trang lại, bấy giờ mới thong dong mở miệng: "Vào đi."

Được đáp lời, người đến mới dám đẩy cửa đi vào, đứng dưới góc nhìn của Lâm Vị Quang, người kia mang một bộ đồ đồng phục đi làm chỉn chu, là một gương mặt khá đại tra, cô không quen.

Sau khi đi vào, anh ta cung kính chào Trình Tĩnh Sâm, đoạn ánh mắt chạm đến Lâm Vị Quang gồi bên cạnh, ngẩn người gọi: "Hóa ra sếp Tiểu Lâm cũng ở đây, xin lỗi, quấy rầy rồi."

Trái tim Lâm Vị Quang vẫn đập mạnh đến sợ, còn chưa dứt khỏi trạng thái căng thẳng vừa rồi, chỉ đành miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh gật đầu thay lời đáp.

Năng lực biểu diễ của cô trước nay rất mạnh, là kiểu theo trường phái diễn xuất, nhưng Trình Tĩnh Sâm lại có thể nhìn thấy được sự lúng túng này của cô, trong lòng bật nụ cười khẽ, lặng lẽ thay cô giải vây, hỏi nhân viên: "Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?"

Đề tài đi về con đường chính đạo, nhân viên đi lên mấy bước, đưa đồ trong tay cho anh, giải thichs: "Là thế này, Hà Thứ có việc không thể phân thân, nên nhờ tôi đưa mấy tấm thư mời này lên cho sếp, bảo sếp xem qua, coi có thể từ chối cái nào không ạ."

"Đều là mấy bữa tiệc nhỏ, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của sếp." Đoạn, anh ta lấy một tấm thiệp đặc biệt trong đó ra, nhắc nhở, "Đây là do tiểu thư nhà họ Bùi tự mình đưa đến, nói là hy vọng Cậu có thể tham gia."

Tiểu thư nhà họ Bùi?

Lâm Vị Quang nghe ra được từ ngữ mấu chốt, thầm nghĩ bản thân sao lại không biết người này, nhưng Trình Tĩnh Sâm xưa nay không thiếu người ái mộ, vì vậy cô không biết cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng nghĩ nghĩ, tâm tư lại không nhịn được bắt đầu bay xa, tò mò về mấy năm mình và anh chia xa, anh đã xử lý những chuyện vặt vãnh đó như thế nào, cả người bắt đầu chua chát.

Mà Trình Tĩnh Sâm nghe nhân viên nói hết, chỉ tiện mắt lướt qua tấm thiệp, không có hứng thú, rồi lại nghĩ đến chuyện gì, bèn kéo Lâm Vị Quang đến bên mình.

Cô không kịp trở tay, còn chưa kịp thu hết những cảm xúc chói mắt trên mặt, nên dễ như trở bàn tay bị anh thu hết vào đáy mắt, biến thành một ý cười nhàn nhạt.

Bên tai Lâm Vị Quang nóng lên, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt anh, mà giây tiếp theo, đã nghe thấy âm thanh nhạt nhẽo của Trình Tĩnh Sâm đưa ra câu trả lời---

"Từ chối hết đi."

Cô sửng sốt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trình Tĩnh Sâm.

"Tất...." Nhân viên hiển nhiên cũng bất ngờ, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói lắp: "Tất cả ạ?"

Trình Tĩnh Sâm vô cảm nhìn anh ta, không nhắc lại.


Nhân viên hoàn hồn, nhất thời nhanh tay thu lại thư mời, nhưng vẫn còn lắp bắp: "Đ...được ạ."

Nói rồi, anh ta không nhiều lời nữa mà lập tức rời khỏi văn phòng, trước khi đi còn không quên gật đầu với Lâm Vị Quang.

Đợi cửa đóng lại, Lâm Vị Quang cuối cùng mới điều chỉnh lại vẻ mặt, nhịn không được bật cười: "Sao anh lại dọa người ta đến mức đó chứ?"

Trình Tĩnh Sâm chỉ nhìn cô, rồi nói: "Ra vẻ."

Lâm Vị Quang nhẩm nhẩm mấy chữ này, mau chóng hiển ra ý tứ của anh.

--- Rồi, đây là móc mỉa cô quậy đấy à.

Cô vờ khổ sở thở dài, buồn bã: "Hôn cũng hôn rồi, bây giờ trở mặt không quen, chú dối trá quá đó."

Cô bé lại bắt đầu diễn, Trình Tĩnh Sâm tập mãi thành quen, chỉ quét mắt nhìn cô, "Chờ về nhà chỉnh đốn em."

Lâm Vị Quang bĩu môi, nghe vậy mới có đường bớt phóng túng, hãy còn để ý chuyện vừa nãy, nhịn không được bóng gó: "Anh từ chối hết sẽ không sao chứ?"

Nét mặt Trình Tĩnh Sâm lạnh lùng, nói với cô: "Những thiệp mời gửi anh, đa số đều đã được chuẩn bị để từ chối rồi."

Lâm Vị Quang: "...."

Được rồi, không hổ là Bking.

(*) Bking, nguyên raw, BKing ban đầu là từ dùng để chỉ những người hay làm màu, ra vẻ, sau này nó được sử dụng với ý nghĩa vui, chỉ

những người cực kỳ ngầu

"Vậy tiểu thư họ Bùi nào kia là sao?" cô dò hỏi thẳng, "Em còn không biết đó là ai cơ."

Âm điệu toàn mùa chua, căn bản còn chẳng thèm che giấu, Trình Tĩnh Sâm nghe xong thì cười khẽ một tiếng, kiên nhẫn giải thích: "Từng gặp một lần trong tiệc rượu thôi, anh và ba cô ta có chút lui tới trong công việc."

Đáp án trong dự kiến, Lâm Vị Quang chậc một tiếng, hãy còn lẩm bẩm: "Không hổ là anh, nổi tiếng ở mọi lứa tuổi."

"Em ghen cái gì?" Trình Tĩnh Sâm dù bận vẫn ung dung nhìn cô, "Người muốn che giấu quan hệ là em, hối hận rồi à?"

Lâm Vị Quang bị đổ thừa mà nghẹn lời, thật sự có chút hối hận vì tự bê đá đập chân mình, song vì mặt mũi mà vẫn mạnh mồm: "Nào có, em chỉ cảm khái hai câu, thấy có nguy cơ không được sao?"

Trình Tĩnh Sâm quan sát cô, như suy tư, dường như muốn nói gì đó, châm chước một hồi, nhưng rồi vẫn không mở miệng.

Lâm Vị Quang lại không để ý đến sự chần chừ ngắn ngủi này của anh, thấy đã không còn sớm, bản thân còn có cuộc hẹn với Hà Du Huyên, bèn nói chuyện này với Trình Tĩnh Sâm rồi định bụng đi về.

Trình Tĩnh Sâm không dị nghị gì, cô bây giờ còn có vòng xã giao của riêng cô, đã sớm không còn là con nhóc cần anh che chở nữa rồi, chỉ dặn dò cô đừng chơi lâu quá, về sớm một chút.

Vì tránh cho tình huống xấu hổ xảy ra thêm, Lâm Vị Quang hứa hẹn đảm bảo, trước khi đi còn cố ý hỏi han có phải đêm nay Trình Tĩnh Sâm còn mở họp không, chờ có được đáp án khẳng định mới an tâm rơi đi.

Về lại Royal Lake Residence mới chỉ có ba giờ, cô rảnh rỗi bèn ôm laptop viết tổng kết cho dự án, chuẩn bị cho ngày mai dùng.

Một khi đã chuyên chú với một chuyện nào đó thì thời gian sẽ quan rất mau, khi điện thoại vang lên, Lâm Vị Quang cầm lên, mới phát hiện đã đến giờ hẹn với Hà Du Huyên.

Điện thoại là do Chử Văn gọi đến, nói rằng có vài đề mục trong dự án cần phải ký tên, cô thấy mọi việc đã đâu ra đấy bèn cho Chử Văn đi một chuyến đưa tài liệu đến đây.

Chử Văn vừa lúc cũng rời khỏi công ty, nên đồng ý luôn, hẹn rõ địa chỉ căn hộ, rồi tắt điện thoại đi trước.

Mà Lâm Vị Quang vừa mới buông điện thoại ra, thì tiếng chuông cửa cũng vừa vang lên, nghĩ là Hà Du Huyên đến.

Trước đó cô chỉ lo gõ bàn phím, còn chưa kịp make up, thầm mắng bản thân vô ý, lưu tài liệu lại rồi đóng máy tính, đi xuống lầu mở cửa.

Quả nhiên là Hà Du Huyên đến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Du Huyên thấy dáng vẻ đồng phục đi làm của cô này, cứ như vừa mới từ công ty ra, không khỏi buồn bực: "Cậu xác định muốn mặc bộ đồ này theo tớ đi shopping?"

"Vừa nãy tớ lo viết quá nên quên đặt báo thức." Lâm Vị Quang để cô ấy vào trước, "Chờ tớ một lát, tớ lên lầu thay đồ chút."

Không quá trễ, Hà Du Huyên cũng không bận tâm, xua tay ý bảo cô cứ bận đi, tự giác thay dép lê đi vào trong nhà.

Tuy biết danh tiếng Royal Lake Residence bất phàm, nhưng sau khi thấy trang trí bên trong, Hà Du Huyên lại phải líu lưỡi.

Chỉ tùy tiện lướt qua vài món đồ dùng gia đình, giá cả đã định hình trong đầu, cô ấy không khỏi nghi hoặc Lâm Vị Quang rốt cuộc đã ngốn hết bao nhiêu cho căn hộ này, nếu chỉ ở một mình, thì cách bài trí thế này cũng không khỏi xa xỉ quá rồi nhỉ.

Cô ấy không phải không biết con người Lâm Vị Quang, thích nhất là tiêu tiền cho mấy thứ nhậu nhẹt chơi bời, còn ăn mặc ở đi lại thì không mấy bận tâm, vậy nên sau khi nhìn thấy nơi này, trong lòng Hà Du Huyên không khỏi hiện lên nghi hoặc vi diệu.

Huống hồ chi không nói đến điểm này, thì theo phong cách trang trí này, khác một trời một vực với Lâm Vị Quang, cái kiểu lãnh cảm nhạt nhẽo này, giống như là... thẩm mỹ đàn ông.

Hà Du Huyên thầm mắng bản thân nghĩ nhiều, Lâm Vị Quang này trừ cuồng công việc thì là hay đi công tác, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ đi chơi với bạn bè này kia, lấy đâu ra mà yêu đương?

Nghĩ thế, cô lại quan sát sơ lược một phen ở đây, dưới lầu mãi cũng chán, bèn đi lên trên tìm phòng ngủ của Lâm Vị Quang.

Lâm Vị Quang lúc này vừa mới tẩy đi lớp makeup đi làm, đang ngồi trước gương chuẩn bị make up ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân càng gần, biết là Hà Du Huyên đến, không thèm ngẩng đầu: "Nhanh thôi, cậu cứ ngồi đại đâu đó."

Hà Du Huyên nhìn phòng ngủ với chỉ số lạnh lẽo vượt quá mức tiêu chuẩn này, nếu nói vừa nãy chỉ là nghi ngờ, thì bấy giờ đây cô ấy thật sự thấy quái lạ: "Phong cách thời trang và phong cách trang trí phòng của cậu khác nhau quá lớn, thích loại này từ bao giờ đấy?"

Lâm Vị Quang nghe đến đây thì sợ đến nỗi mém rớt luôn tròng mắt, ho nhẹ hai tiếng, ba phải đưa ra nguyên nhân: "Do thư ký trang trí đấy, tớ lười thay đổi."

Hà Du Huyên nửa tin nửa ngờ, giác quan thứ sáu của phụ nữ lúc này đặc biệt linh nghiệm, cô ấy cứ thấy sai sai: "Vvayaj sao?"

"Không thì sao? Tớ mà nhờ người thiết kế thì chắc chắn không phải là kiểu này." Lâm Vị Quang mặt không đổi sắc, nhân tiện lặng lẽ dời đề tài, "Đúng rồi, chọn đồ giúp tớ đi, tớ makeup xong thì thay luôn, tiết kiệm thời gian."

Vừa dứt lời, Hà Du Huyên lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, cô ấy vốn đã học thiết kế, vậy nên rất hứng thú với cái giá áo hình người Lâm Vị Quang này, nếu đối phương đã lên tiếng, cô ấy rất vui vẻ đồng ý.

Lâm Vị Quang thấy chuyện này thuận tiện qua đi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay tiếp tục vẽ mắt.

Nhưng đầu bút vừa chạm đến da, cô đột ngột dừng lại, phát giác bản thân đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.

---- Căn phòng này, không chỉ có một mình cô sống.

Nghĩ đến đây, Lâm Vị Quang vội hạ bút, quay đầu muốn gọi bạn thân lại: "Chờ..."

Đáng tiếc, muộn rồi.

Cùng lúc cô lên tiếng, Hà Du Huyên đã kéo cánh cửa tủ ra, nét mặt tươi cười sau khi trông thấy rõ quần áo bên trong, dần trở nên cứng đờ.

Căn phòng nhất thời chìm trong trầm mặc xấu hồ.

Thật lâu sau, Hà Du Huyên mới từ trong trạng thái ngây như phỗng tìm lại chính mình, không sao tưởng tượng được nhìn đồng phục nam nữ được phân loại rõ ràng bên trong, nghẹn họng trân trối.

"Cậu....."

Cô ấy nhìn Lâm Vị Quang, khó tin mà rằng: "Cậu lén tớ giấu đàn ông?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện