Biên tập: Min
Căn nhà thuộc tài sản của Trình Tĩnh Sâm ở Royal Lake Residence này là khu bất động sản nổi tiếng hạng nhất của nước, nằm trong khu trung tâm của thành phố A, dân ở đây không phú cũng quý, không ít các căn biệt thự cap cấp giá trên trời đều thuộc chung cư này.
Hà Thứ dẫn Lâm Vị Quang đi qua đường lớn, chủ yếu là cho cô quen thuộc hoàn cảnh, sau đó cả hai đi vào thang máy, ấn tầng cần lên.
Độ cao của kiến trúc này gần như có thể quan sát toàn bộ thành phố A, Lâm Vị Quang nhìn xuyên qua tấm kính ngắm bên ngoài, thang máy dần đi lên, cảnh quang phồn hoa hiện ra trước mắt không bỏ sót thứ gì.
Cửa có khóa vân tay và mật khẩu, nhưng Hà Thứ chỉ cho cô mật khẩu, Lâm Vị Quang không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là chủ nhà không cho lưu lại dấu vấn tay thứ hai.
"Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp là mới đưa vào, đồ ăn thức uống để ở ngăn cạnh tủ lạnh." Hà Thứ nhắc nhở, "Chú để phương thức liên lạc ở bên máy bàn rồi, có chuyện gì thì tìm chú, điện thoại thì sáng mai chú mang sang cho, hôm nay ở tạm thế này đã."
"Vâng ạ, chú Hà vất vả rồi." Lâm Vị Quang gật đầu, đuôi mắt cong lên một độ cong rất nhỏ, "Phiền chú chuyển lời cảm ơn của cháu đến Cậu Trình."
Trẻ con ngoan ngoãn và lễ phép luôn khiến người ta yêu quý, Hà Thứ cười với cô, rồi dặn dò đôi ba câu mới đi.
Vứt đi biểu cảm vờ vịt cần có, Lâm Vị Quang không diễn nữa, nằm bò lên ghế sô pha, vắt chân.
Cô nghiêng đầu quan sát căn hộ thông tầng hiện đại này, trong nhà có rất ít dấu vết sinh hoạt, nhưng vừa nãy cô nhìn thấy căn phòng ngủ trên tầng hai có trang phục nam giới, vậy nên có vẻ Trình Tĩnh Sâm từng ở đây.
Ra tay hào phóng với cô thế này, những lúc tiếp xúc cùng nhau, thái độ của anh đã không còn sắc bén nữa, thậm chí là ôn hòa—điều này rất đáng ngờ, nhưng trước mắt thì cứ thế đã.
Những bí mật cay đắng trong nhà họ Trình ấy luôn là chủ đề thường xuất hiện trên các bàn ăn của giới trẻ trong xã hội thượng lưu, vậy nên Lâm Vị Quang không mấy xa lạ với Trình Tĩnh Sâm.
Nghe đồn gia tộc nhà họ Trình rất phức tạp, chú bác vì tranh quyền mà không từ một thủ đoạn dơ bẩn nào, người đứng đầu gặp nạn, nhà họ Trình khốn đốn, người con cả tính tình ôn hòa, hiền lành, khó mà thu phục được lòng dân, cuối cùng vẫn phải rước cậu con trai đi du học ở nước ngoài bao năm là Trình Tĩnh Sâm về nước mới ổn định được cục diện.
Hai năm, sau khi Lão chủ mất, những kẻ liên đới áp bức giành ngôi vị cũng bị diệt tận gốc. Trình Tĩnh Sâm độc tài quyền to, mà khi ấy anh chỉ vừa mới 18 tuổi.
Bây giờ, Trình Tĩnh Sâm của 30, có chút khác trong ấn tượng của Lâm Vị Quang mấy năm trước, cô hơi nheo mắt, liếm răng nanh.
— Bọn họ từng gặp qua một lần, là cô đơn phương thấy anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi ấy, cô cũng chỉ mới 10 tuổi, Lâm Thành Huy đến Las Vegas gặp vài người bạn trong giới doanh nhân, cô chui vào trong vali trốn đi cả đoạn đường dài, làm ông tức giận muốn xỉu, nhưng cũng chỉ mặc cho cô đi theo.
Las Vegas lộng lẫy đầy kiêu sa, tựa như một thế giới không bao giờ ngủ, cô đi theo Lâm Thành Huy đến một sòng bài, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm đang ném bài lên trên bàn, dập mạnh xuống nói với đối diện "You bust".
Nét mặt của anh rất sắc bén, ngông cuồng, phóng khoáng, láo xược, Lâm Vị Quang vừa đưa mắt đã nhìn thấy anh.
Khi còn nhỏ cô đã ngạo mạn, ngoài mặt thì lễ phép và khiêm tốn, nhưng không thèm để ai lọt vào mắt, chỉ duy mỗi Trình Tĩnh Sâm là nhớ rất rõ ràng, không phải vì anh kiêu ngạo.
Đơn giản là vì anh quá đẹp.
— Ngũ quan thế kia, cô chưa từng chịu kinh hãi bởi bất kỳ ai như khi thấy anh cả.
Mấy năm trôi qua, người đàn ông ấy còn đẹp hơn khi xưa, gương mặt lạnh nhạt hơn rất nhiều, cô còn thấy rất thú vị nữa cơ.
Về lại chuyện chính, Trình Tĩnh Sâm đủ lớn mạnh, không hề đoái hoài gì đến cô, lão này ngoại trừ mồm miệng không quá lương thiện, thì những mặt khác cũng không mấy xấu xa gì.
Nghĩ thế, Lâm Vị Quang duỗi người không nghĩ thêm nữa.
Cô mím môi, đợi một mình thế này cứ có cảm giác ăn không ngồi rồi.
Đã nói là mọi chuyện chưa thể sắp xếp nhanh như thế được, cả căn nhà này, một không điện thoại hai không máy tính, chỉ có cái tivi để giải trí, nhàm chán quá thể.
Cô gối đầu lên cánh tay khẽ híp mắt, nhìn trần nhà chăm chú đến xuất thần.
Ánh sáng trong căn phòng này rất tốt, phòng khách đối diện với mặt tường bằng kính, ánh mặt trời không tự chủ chíu rọi khắp cả căn phòng, làm cho nó thoáng hơn bao giờ hết, ánh mặt trời đung đưa trên không trung, lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Vị Quang có chút hoảng hốt.
Cô nhớ đến lần cuối cùng mình được an nhàn thế này, là khi còn cùng cười cùng nói với ba mẹ, bây giờ nhớ lại, hóa ra đã qua lâu thế rồi.
Năm ấy, Lâm Thành Huy xuống mồ chưa bao lâu, mẹ cũng đi theo ba. Ngày mất cả ba lẫn mẹ, cô trốn mình trong phòng lật từng trang album, làm thế nào cũng không khóc được, đến tận lúc mở điện thoại lên, nghe được tin nhắn giọng nói cuối cùng của mẹ, mà vào lúc ấy cô đang đi chơi với bạn ở thành phố khác, mẹ nói rằng—-
"Vị Vị, khi nào thì con về? Ba mẹ nhớ con lắm."
Cô nghe đi nghe lại, cuối cùng như thể hóa điên, khóc lớn, khi ấy mới chợt nhận ra, hai người yêu thương cô nhất trần đời đã rời đi mất rồi.
Cô trưởng thành trong ấm mật, nào có ngờ lần đầu vấp ngã, lại bị thương đau đến thế.
Thế sự vô thường.
Lâm Vị Quang trầm mặc thật lâu, đến khi nhìn thấy màn sương mờ trước mắt, theo bản năng duỗi tay lên che đi, mới phát hiện hóa ra không phải căn nhà có bụi, mà là từ mắt cô.
Cô sửng sốt, vội vã vỗ mặt, dở khắc dở cười tự mắng chính mình.
Đau khổ vì chuyện năm ấy, chi bằng ngẫm lại xem nên làm gì với vị trí hiện tại của bản thân đi.
Lâm Vị Quang biết rõ thời gian của bản thân không nhiều lắm, lão cáo già Lâm Thành Bân còn chưa rõ đã chuẩn bị những gì phía sau, cô phải nhanh chóng kéo lão xuống đài, ngồi về vị trí vốn thuộc về mình.
Sắc mặt của cô nặng nề đi, đáy mắt lóe lên một chút tối tăm, cô day mi tâm, cánh tay che đi hai mắt, thở một hơi thật dài.
Sáng hôm sau điện thoại được đưa đến.
Lâm Vị Quang đang ăn sáng và xem tivi, chợt nghe thấy tiếng chuông vang lên, cô nhả miếng bánh mì nướng trong miệng ra, thấy gương mặt Hà Thứ trên màn LCD.
Cô nheo mày, sau đó liền đưa tay lên mở vội cửa ra, ngoan ngoãn chào anh ta: "Chú Hà, chào buổi sáng."
Hà Thứ mặc âu phục, xem có vẻ như chuẩn bị đến công ty, anh ta nhìn cô rồi cười: "Chào, ở đây đã quen chưa?"
"Đương nhiên rồi ạ." Lâm Vị Quang cong môi, "Căn hộ của Cậu còn tốt hơn nhiều so với căn nhà cũ trước kia cháu ở cơ."
Hà Thứ khẽ vuốt cằm, vào vấn đề chính, lấy điện thoại trong túi áo anh ta đưa cho cô, nói: "Sim chú đã cài cho cháu cả rồi, danh bạ có chú và Cậu Trình, có việc gì thì cứ gọi cho bọn chú."
Lâm Vị Quang nhận lấy, rồi nhìn anh ta cười đáp: "Dạ, cảm ơn chú Hà."
Hà Thứ còn công việc nên không nán lại lâu, đưa đồ xong thì đi vội. Lâm Vị Quang cũng đi vào nhà, nằm ườn xuống sô pha như người không xương, hứng thú lướt điện thoại mới.
Download các phần mềm thường dùng xong, cô lại tiện tay