- "Cố Hàn, mau lên xe."
Bản thân anh chưa biết người đàn ông bí ẩn này là ai.
Tuy nhiên, nhìn đám người áo đen đang cố đuổi theo sau mình mà không chần chừ, lập tức ngồi vào trong xe sau đó đóng sầm cửa lại.
Mãi cho đến khi Cố Hàn quay sang nhìn thì người áo đàn ông mới tháo chiếc kính đen xuống.
Ngay lập tức, anh ta trầm giọng nói:
- "Tôi biết cậu không cam lòng vì cái chết của Hạ Sương nhưng cũng không vì thế mà cậu cả gan xong vào lãnh địa của người đàn ông đó để ám sát ông ta."
- "Hạ Sương? Ám sát ai chứ? Tôi không hiểu anh đang nói gì?"
Cố Hàn ngơ ngác trước những lời người đàn ông bên cạnh nói mà hỏi lại.
Ngay lập tức, người bên cạnh dừng xe lại, ánh mắt khẽ nhíu lại.
Đảm bảo đám người áo đen mất dấu mà đưa mắt nhìn về phía Cố Hàn, trầm giọng đáp:
- "Rốt cuộc Lãnh Kiêu đã tiêm thuốc gì vào người khiến cậu trở nên như bây giờ vậy?"
- "Chuyện gì xảy ra vậy? Cố Hàn, mày mau tỉnh lại đi."
Cố Hàn đưa tay vò đầu mà cố trấn tỉnh lại bản thân.
Anh thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Ngay cả người đàn ông bên cạnh anh cũng chẳng biết tên anh ta, một lúc sau thắc mắc hỏi:
- "Anh tên gì? Rốt cuộc tôi với anh có mối quan hệ như thế nào?"
Nghe những lời này, người bên cạnh khẽ nhíu mày liền sau đó trầm giọng trả lời:
- "Cố Hàn, chẳng lẽ những chuỗi ngày bị bắt giữ bởi đám người của Lãnh Kiêu, cậu thực sự đã quên người bạn này rồi sao?"
- "Tôi là Bạch Thương Nhiễm, người anh em chí cốt của cậu đây."
- "Bạch Thương Nhiễm?"
Đây là lần đầu Cố Hàn nghe cái tên này.
Nhìn biểu hiện xa lạ này, Bạch Thương Nhiễm đoán rằng Cố Hàn chắc chắn đã bị người của Lãnh Kiêu tiêm chất gì vào người cho nên trí nhớ mới trở nên như vậy.
Bạch Thương Nhiễm khẽ thở dài, chán nản nói:
- "Cậu trốn thoát thành công xem như đã may mắn lắm rồi.
Tạm thời cậu không còn nơi nào để trở về, chi bằng ở tạm Bạch gia một thời gian rồi tính tiếp."
Cố Hàn ngơ ngác chỉ biết gật đầu.
Sau một hồi quan sát, bằng cảm nhận của mình, anh đoán rằng người bên cạnh cũng không có ý xấu.
Nếu không thì lúc nãy cũng không bất chấp lái xe đưa anh rời khỏi nơi nguy hiểm.
Chiếc xe cứ thế mà lăn bánh.
Suốt cả đoạn đường đi, Cố Hàn cứ đưa mắt nhìn ra phía đường.
Quả thật, mọi thứ nơi