Vài ngày sau đó, tâm trạng Thập Đình Phong cũng tạm quên đi chuyện hôm trước gặp mặt Tô Mạn Giao.
Anh hiện tại rất tập trung vào việc đại sự của mình.
Về phía Cố Hạ, cô chỉ biết đứng bên ngoài nhìn trộm anh làm việc.
Quả thật, phong thái lúc anh tập trung càng thêm quyến rũ đến khó tả khiến cô đứng ngoài cửa cười khúc khích, trí tưởng tượng trong đầu cứ thế hình thành.
Cạch...
Bất ngờ, người ở bên trong đẩy cửa bước trở ra khiến Cố Hạ chưa kịp phản xạ làm đầu va phải cánh cửa mà ôm trán kêu la.
- "Ui da, sao anh lại đột ngột mở cửa thế? Làm trán của tôi sưng một cục rồi này."
Thập Đình Phong gương mặt chẳng mấy cảm xúc mà chỉ trơ gương mặt lạnh lùng nhìn người trước mặt, sau đó lạnh giọng nói:
- "Cô quên rồi à, đây là nhà của tôi cho nên tôi muốn ra khi nào thì ra."
- "Ờ ha, suýt chút nữa thì tôi quên, hì hì."
Cố Hạ chỉ biết cười trừ liền sau đó xoay lưng toang bước lên phía trước.
Tuy nhiên, cánh tay của người phía sau đã giữ lấy cổ áo của cô mà kéo ngược lại khiến cô muốn di chuyển cũng khó.
Cố Hạ nhíu mày, thắc mắc nói:
- "Chuyện gì vậy? Chẳng phải tôi nên đi ra chỗ khác để anh làm việc sao?"
Nghe cô hỏi, Thập Đình Phong gỏn gọn trả lời:
- "Xong rồi."
- "Vậy à."
Dứt lời, Cố Hạ bước chân lên phía trước bỗng cô lập tức dừng lại.
Thoáng chốc, người từ phía sau đã đứng chắn trước mặt cô.
Bàn tay Thập Đình Phong khẽ đặt lên nơi trán va vào cánh cửa, nhíu mày nói:
- "Trán cô đỏ lên rồi kìa.
Ngồi xuống ghế đi và ngoan ngoãn đợi tôi."
Nói rồi, anh bước đi về phía nhà bếp trước sự ngơ ngác của Cố Hạ.
Như lời anh dặn, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.
Khoảng chừng vài phút sau, người bên trong bếp chậm rãi bước trở ra, trên tay cầm lấy chiếc khăn ấm sau đó lập tức đắp lên vị trí trán bị sưng của cô.
- "Giữ đến khi nào cảm thấy đỡ đau thì thôi."
Mặc dù giọng điệu có chút lạnh lùng nhưng hành động quan tâm của Thập Đình Phong khiến cô không nhịn được mà bật cười, sau đó lên tiếng:
- "Anh chỉ xấu miệng thôi đúng không?"
Thập Đình Phong nghe thế liền nhanh chóng đứng bật dậy liền