Sở Trần gật đầu, rất nhanh liền cùng Liễu Mạn Mạn quyết định chi tiết.
Trong lòng Sở Trần có suy nghĩ của mình.
Nếu người đứng sau màn thật sự là Hoàng gia, đêm hôm sau, có thể biết chân tướng.
Chỉ cần tin tức mình giả chết truyền ra,
Giang Ánh Đào theo dõi Hoàng gia, tất có động tĩnh.
Liễu Thiên Thiên ngồi ở một bên có chút nhàm chán, dứt khoát còn chạy ra ngoài đi dạo một vòng, mới quay trở về, thấy Sở Trần cùng Liễu Mạn Mạn đã nói chuyện được lúc, Liễu Thiên Thiên lúc này mở miệng nói: “Sở Trần, tôi cùng chị tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
Nghe vậy, ngay cả Liễu Mạn Mạn cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Liễu Thiên Thiên.
Cô đối với Sở Trần từ khi nào cỏ thỉnh cầu
gì?
Liễu Thiên Thiên tiếp tục nói: “Anh cũng biết, Liễu gia chúng tôi là thế gia trung y, cũng là nhà dòng dõi Nho học, tôi cùng chị gái thuở nhỏ học cầm kỳ thư họa, chị tôi còn được xưng là đệ nhất tài nữ Dương Thành, vốn chị tôi cũng là một trong những ứng cử viên của sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc tỉnh Quảng Đông, bởi vì anh mà hủy bỏ, anh cỏ nên bồi thường cho chị tôi chút gì không?”
“Thiên Thiên.” Liễu Mạn Mạn trừng mắt nhìn Liễu Thiên Thiên một cái: “Nói bậy cái gì đó, ai quy định ứng cử viên nhất định có thể
chọn được, Sở Trần được bầu làm sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc, danh xứng với thực, tôi tâm phục khẩu phục.”
Liễu Thiên Thiên nhìn Sở Trần.
Sở Trần mỉm cười: “Cô tiếp tục nói.”
“Chị tôi đối với tuyệt kỹ ‘Song Tiên Nhập Thần’ của anh rất si mê, mỗi ngày đều ôm tranh của anh ngủ.” Liễu Thiên Thiên nói: “Anh có thể dạy chị tôi kĩ năng vẽ ‘Song Tiên Nhập Thần’ hay không?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Mạn Mạn thay đồi, lúc này quát Liễu Thiên Thiên.
‘Song Tiên Nhập Thần’, đây chính là một trong năm tuyệt thủ của giới họa.
Cũng giống như một kĩ năng độc nhất của một môn phái, làm sao có thể truyền thụ cho người khác?
“Như vậy đi, không phải anh thua tôi một điều kiện sao? Tôi hủy bỏ điều kiện về Thiên Cơ Huyền Đồ, đổi lại anh dạy chị tôi kĩ năng
vẽ ‘Song Tiên Nhập Thần’, thế nào?” Liễu Thiên Thiên nhìn chằm chằm Sở Trần.
Sở Trần nợ cô một điều kiện ngoại trừ muốn thân thể anh, lúc ấy mình nói muốn Thiên Cơ Huyền Đồ thật sự là quá qua loa.
Liễu Thiên Thiên muốn xoay lại một ván.
Tuy rằng biết rất khó, nhưng Liễu Thiên Thiên vẫn nhịn không được nói ra.
Sở Trần trầm ngâm một hồi, nhìn Liễu Thiên Thiên: “Thế nhưng, cứ như vậy, nếu tôi lấy được Thiên Cơ Huyền Đồ… không cần phải đưa nỏ cho cô.”
“Không cần không cần.”
“Thiên Cơ Huyền Đồ là một trong mười bức tranh cổ của Trung Quốc, vô giá.”
“Tôi không lạ gì, không có duyên với tôi, tôi không bao giờ ép buộc.” Thái độ của Liễu Thiên Thiên đặc biệt kiên định.
Liễu Mạn Mạn giật mình, nhìn Sở Trần.
Cô quả thật si mê kĩ năng vẽ ‘Song Tiên Nhập Thần’, nhưng mà, cô tuyệt đối không có cách nào mở miệng đưa ra những lời muốn Sở Trần truyền thụ cho cô.
Hiện tại nghe giọng điệu của Sở Trần, tựa hồ có vài phần ý động, tim Liễu Mạn Mạn không khỏi đập liên hồi.
Sở Trần lần nữa trầm ngâm một lát, tựa hồ là hạ quyết tâm: “Được, tôi đáp ứng!”
Liễu Thiên Thiên thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên hoan hô, nhưng mà, vẫn là tận lực kìm chế.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tuyệt đối không thể để cho Sở Trần nhìn ra hiện tại mình rất vui vẻ.
Lúc trước dùng điều kiện này đổi lấy Thiên Cơ Huyền Đồ, ngực Liễu Thiên Thiên bị kẹt đến mấy đêm ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại cuối cùng có loại cảm giác xoay trở lại một ván, mặt mày hớn hở.
Sảng khoái!
Khóe miệng Liễu Thiên Thiên không cách nào khẽ nhếch lên.
Dù sao, Sở Trần không có khả năng lấy được Thiên Cơ Huyền Đồ, còn không bằng để chị học một chút kĩ năng họa ‘Song Tiên Nhập Thần’.
Liễu Thiên Thiên nhịn không được khen ngợi sự thông