Cơ hồ đồng thời, đám người Tia Chớp ở
trong phòng riêng, cửa phòng nhẹ nhàng gõ vang…
Bịch bịch bịch.
“Sở Trần đã đến cửa quán bar.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm.
Bên ngoài quán bar, ba đội đột kích, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện.
Không có điềm báo trước.
Hành động!
Tiếu Phong cảm giác máu trong người mình đều chảy ra hưng phấn, một bước dài liền xông lên.
Bên trong quán bar.
Đám đông bị đẩy đến một góc, từng người một ngồi xổm.
Không dám hé răng, sợ chọc giận đám người liều mạng này, bị một phát bắn chết.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc nức nở.
“Chúng ta xong đời rồi, thậm chí không có cơ hội báo cảnh sát.”
“Đám người này chính là những kẻ liều mạng đến từ nước ngoài, bọn họ làm sao có thể nhìn chăm chú vào chúng ta?”
“Mẹ, con sẽ không bao giờ đi chơi hộp đêm nữa.”
Vạn Băng Sơn chưa bao giờ bình tĩnh như bây giờ, hắn cùng Dương ôn Hổ, Tiểu Ngọc ba người duy trì một khoảng cách nhất định,
ánh mắt đều tập trung vào lính đánh thuê Hắc Liêm cách bọn họ gần nhất.
Bên trong phòng, cửa lớn mở ra, một đạo thân ảnh cất bước đi vào, sau đó, tiện tay đóng cửa lại.
Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng nhìn lại, sắc mặt trong nháy mắt vô cùng kinh hãi, tròng mắt phảng phất như đang ngưng đọng lại, phản xạ có điều kiện, lảo đảo lui về phía sau vài bước, suýt nữa bị vấp ngã, môi run rẩy như lò xo: “Sở… Sở… Sở Trần!”
Thần sắc Diệp Thiếu Hoàng mang theo không thể tin được.
Tin tức vừa rồi, xe của Sở Trần không phải vừa mới dừng ở cửa quán bar sao? Sở Trần sao lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này như vậy.
Cho dù Sở Trần đl tới quán bar, cũng không có khả năng nhanh như vậy tìm được nơi này mới hợp lẽ.
Làm sao hắn biết cái phòng này?
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Diệp Thiếu Hoàng toát ra vô số dấu chấm hỏi.
Người bên ngoài vì sao không phát hiện ra Sơ Trần?
Đôi mắt Tia Chớp và Báo Biển cũng lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Trần.
Có chút bất ngờ.
Bịch!
Bên ngoài vang lên tiếng súng.
Khuôn mặt Hàn Kiến biến đổi, tức giận quát lên: “Sở Trần, anh dám báo cảnh sát?”
Vừa dứt lời, Hàn Kiến càng trực tiếp đưa tay dò xét, lếy ra một khẩu súng, chỉ về phía Sở Trần…
Xèo!
Một đạo hàn quang lạnh như băng lóe lên lướt qua.
Hàn Kiến phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Lòng bàn tay của hắn có một con dao gọt hoa quả sắc bén.
“Lúc vừa rồi đến đây, thuận tay mang theo dao, cho ngươi ăn hoa quả.” Sở Trần mở miệng, anh không nóng lòng động thủ, mà là