Giang Khúc Phong tự nhiên sẽ không cho phép Triệu Phong Quân đi đối phó sở Trần, hắn dùng nắm đấm của mình ngăn trở Triệu Phong Quân đang cố gắng công kích Sở Trần, đồng thời xoay người, tránh thoát công kích đến từ Chân Khắc, Mai Văn Hoa càng không có khả năng bỏ lỡ cơ hội như vậy, trong tay một tấm bùa bay ra, trong nháy mắt kích nổ, có thể so với công kích của Tiểu Ngũ Lôi Phù, đánh Giang Khúc Phong đến chật vật lui về phía sau vài bước.
“Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng mà, thật sự là tam đại tông sư chúng ta không chịu nổi một kích sao?” Triệu Phong Quân tựa hồ tìm được cách đối phó Giang Khúc Phong, Giang Khúc Phong nếu muốn bảo vệ Sở Trần, như vậy, bọn họ liền
công kích Sở Trần, để cho thời điểm Giang Khúc Phong bảo vệ Sở Trần, lộ ra sơ hở, lại một lần nữa đánh bại Giang Khúc Phong.
Tam đại tông sư ngầm hiểu lẫn nhau.
về phần Sở Trần, bọn họ chưa từng để ở trong lòng.
Ánh mắt Sở Trần một mực nhìn chăm chú vào trận chiến đấu này, thấy Giang Khúc Phong có dấu hiệu bị áp chế, sở Trần không do dự nữa, cổ tay chuyển động, tựa như ảo thuật lấy ra một cây sáo trúc.
Lúc trước ở trên lôi đài, Sở Trần gọi đùa sáo này là sáo nữ thần.
Hôm nay, sáo nữ thần tái hiện.
Sở Trần vừa mới nói muốn trợ giúp Giang Khúc Phong một tay, cũng không phải là muốn liên hợp Giang Khúc Phong cùng nhau chiến đấu, mà là phải thông qua tiếng sáo của mình để hỗ trợ Giang Khúc Phong.
Kỹ năng đàn của sở Trần được truyền thừa từ Nam Cung Quân.
Ngày đó trên lôi đài, Sở Trần đều cảm thấy mình có chút khi dễ người, dù sao, kĩ năng đàn của anh có thể dùng để giết địch, thuần túy đấu đàn mà nói, tự nhiên thắng được đối phương quá nhiều.
Không có gì để so sánh.
Tiếng đàn truyền vào sức mạnh, ảnh hưởng đến linh hồn con người.
Sở Trần đứng ở trước một cửa sổ nhỏ trong phòng triển lãm, cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào, vừa lúc chiếu lên sáo nữ thần.
Gương mặt nghiêng nghiêng của Sở Trần xuất hiện trong tầm mắt Triệu Phong Quân.
Đầu ngón tay nhúc nhích, tiếng sáo từ từ vang lên.
Khúc nhạc này, Nam Cung Quân từng kiểm tra đánh giá sở Trần.
“Khúc An Hồn.”
Khúc nhạc tựa như nước chảy róc ào chui vào trong đầu tam đại võ đạo tông sư, trực tiếp thấm vào linh hồn bọn họ, có một loại tác dụng gần như thôi miên.
Trong nháy mắt này, thân thể vốn căng thẳng chiến đấu, có loại thư giãn không giải thích được.
Triệu Phong Quân đột nhiên có loại cảm giác buồn ngủ ập tới, nhưng mà, một giây sau, cảm giác cực độ nguy hiểm bao phủ toàn thân, Triệu Phong Quân đột nhiên thức tỉnh, theo bản năng lui về phía sau, nhưng không kịp, gặp phải một chưởng của Giang Khúc Phong, ngã ra ngoài.
“Khúc nhạc đó thật kỳ lạ.” sắc mặt Mai Văn
Hoa đột nhiên biến đổi, mí mắt theo bản năng có cảm giác nặng nề.
Chân Khắc thần sắc âm trầm: “Là ‘Khúc An Hồn’ của Nam Cung Quân!”
Nhắc tới Nam Cung Quân, tam đại tông sư cũng nghiến răng nghiến lợi.
Phái Thiên Cơ và Cửu Huyền Môn là kẻ thù truyền kiếp, nhưng đó là chuyện nhiều năm trước, phái Thiên Cơ hiện tại, không có tư cách dùng hai chữ ‘địch lâu năm’ để