Chu Kiếm tức giận nói, “Anh ta cho rằng sự hổ thẹn với nhà họ Tống mấy nám nay còn chưa đủ sao?”
Hắn sợ rằng Tống Trường Thanh trong cơn thịnh nộ sẽ phế bỏ vị trí gia chủ của Tống Thiên Dương.
Tuy những năm gần đây nhà họ Tống sa sút nhưng lạc đàgầy còn hơn ngựa béo, nhà họ Chu có rất nhiều mối làm ăn, đều là trông cậy vào Tống Thiên Dương.
“Con đã nói rồi mà, trước khi lên đường tới đây đạo trưởng đã tính, hôm nay nhà họ Tống sẽ xảy ra chuyện.
” Tống Vân lẩm bẩm.
Cô không bao giờ nghi ngờ lời của đạo trưởng nói.
Thế nhưng, không ngờ tới chuyện ngoài ý muốn xảy ra với nhà họ Tống, lại là loại chuyện thế này.
“Thật là xấu hổ.
” Lâm Tín Bình khịt mũi kinh miệt.
Trên võ đài, Tống Thu cũng
choáng váng.
Cú đá thần thánh của Sở Trần dường như đóng băng không khí tại hiện trường.
“Cậu cúi đầu xem liền biết.
”
Giọng Sở Trần vang lên bên tai Tống Thu.
Tống Thu nhấc đuôi sư tử lên và nhìn xuống vị trí mà anh emTống Khánh Ưng rơi xuống đất.
“Nhìn vào bàn tay của hắn ta.
”
Sờ Trần nói thêm.
Kỳ thật cũng không cần Sở Trần nhắc nhở nhiều, Tống Khánh ưng cả người ngã xuống đất, đau đớn hét thảm lên một tiếng, hắn đột nhiên nhấc đầu sư tử lên, muốn thò tay vào trong túi, thế nhưng, cơn đau đớn dữ dội kéo đến khiến Tống Khánh Ưng hét lên một tiếng, đột nhiên lăn lộn trên mặt đất đau đớn, lòng bàn tay nhanh chóng sưng to lên, kim bạc trong lòng bàn tay sắc bén chói mắt.
Tống Thu sắc mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt.
“Gieo gió ắt gặp bão thôi.
”
Sở Trần trầm giọng nói, “Bọn hắn lúc tới gần, chỉ là muốn cho cậu nếm mùi ngân châm lần thứ hai.
”
Lần thứ hai phi châm.
Tống Thunội tâm run lên dữ dội, hai tay nắm chặt mạnh mẽ, lửa giận trào ra trong mắt không kiểm soát được.
Bọn họ thực sự muốn dồn cậu vào chỗ chết.
Tống Thu cảm thấy cỗ ý lạnh tỏa khắp cơ thể.
Trên cơ bản, bọn họ là cùng con
cháu huyết mạch, thật không ngờ, họ ác độc đến mức muốn lấy mạng cậu trong buổi lễ trọng đại hôm nay.
Tống Thu lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, kim bạc trên roi dài chấp pháp cũng bị bọn họ cho vào trong … Thào nào không phát hiện ra được.
”
Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.
Đã có một cuộc náo động xôn xao ở Quảng trường Kim Than Thành.
Mọi người ở phụ cận chú ý tới kim bạc trên lòng bàn tay Tống Khánh Ưng, ai nấy đều kinh ngạc.
Bên cạnh Hoàng lão gia tử, Hoàng gia thất tướng gần như đồng thời cùng đứng lên, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, không giận tự uy.
Lại có người dám dùng vũ khí giấu kín để ám toán người tại buổi lễ lớn do nhà họ Hoàng tổ chức.
Động