Dương Thành, sau vườn trang viên Liễu gia, hoa viên chòi nghỉ mát.
Liễu Thiên Thiên đang làm bài hóa học, cảm giác não nhỏ của mình đang phồng lên.
Sớm biết cũng theo Sở Trần học tập kỹ năng vẽ Song Tiên Nhập Thần.
Liễu Thiên Thiên thầm lẩm bẩm, nhưng cô cô giao nhiệm vụ cho cô, cô không dám lười biếng chút nào.
Rốt cục sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Liễu Thiên Thiên vươn vai một cái, đi ra khỏi chòi nghỉ mát, trong sân bày một cái giá vẽ, cô cô đang vẽ tranh.
Một thân áo bào trắng rộng thùng thình như tuyết chói mắt, mái tóc dài mềm mại đơn giản buộc lên, hình tượng ở nhà bình thường, dung nhan xinh đẹp, hai tròng mắt như nước, khuôn mặt trái xoan toát ra khí chất ôn nhu vùng sông nước, tay trắng nõn như ngọc cầm bút, vẽ ra một bức tranh rộng lớn.
“A, cô cô đang vẽ Thiên Cơ Huyền Đồ?” Liễu Thiên Thiên tò mò mở miệng.
“Khó có được ngươi còn có thể nhận ra Thiên Cơ Huyền Đồ.” Liễu Như Nhạn thản nhiên nói: “Sau khi Thiên Cơ Huyền Đồ bị bại lộ, người vẽ mô phỏng nó không ít, thứ nhất cảm nhận được sức hấp dẫn của một trong mười bức tranh cổ Trung Quốc này. Thứ hai, lời đồn Thiên Cơ Huyền Đồ ẩn giấu bảo tàng, nếu có thể thấu hiểu Thiên Cơ
Huyền Đồ, nói không chừng còn có thể mang đến một món bảo tàng cho Bách Hoa Cung.”
“Muốn tìm hiểu Thiên Cơ Huyền Đồ, tìm Sở Trần không phải là được rồi.” Liễu Thiên Thiên thốt lên.
Vẻ mặt Liễu Như Nhạn không gợn sóng, vừa vẽ tranh, vừa mở miệng: “Thiên Cơ Huyền Đồ tuy rằng là sở Trần tìm ra, nhưng mà, hắn chưa chắc có thể hiểu thấu Thiên Cơ Huyền Đồ, theo ta được biết, cho dù là bản thân phái Thiên Cơ, cũng chưa từng thấu hiểu huyền bí trên Thiên Cơ Huyền Đồ.”
Liễu Thiên Thiên nhìn Liễu Như Nhạn, vẫn thành thật mở miệng: “Sở Trần đã sửa xong phần Thiên Cơ Huyền Đồ còn thiếu kia.”
Động tác trong tay Liễu Như Nhạn dừng lại, bút mực cũng dừng lại, nhuộm thấu giấy Tuyên Thành, bức họa này cũng bị hủy.
“Ngươi nghe tin tức từ đâu vậy?” Liễu Như Nhạn nhíu mày, điều này quá mức vớ vẩn.
“Con đã tận mắt chứng kiến.” Liễu Thiên Thiên nói: “Cô cô nếu không tin ta, có thể đi hỏi chị.”
“Bảo Mạn Mạn đến gặp ta.” Liễu Như Nhạn
không chút do dự mở miệng.
Liễu Thiên Thiên:???
Đây rõ ràng là không tin cô.
Một chút thể diện cũng không cho a.
Liễu Thiên Thiên há miệng, muốn biện giải cho mình một chút, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi, rất nhanh liền dẫn Liễu Mạn Mạn tới, hợp tinh hợp lý: “Cô cô, cô cô nghe chị nói đi.”
Đôi mắt Liễu Như Nhạn nhìn về phía Liễu Mạn Mạn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đẹp phảng phất tùy thời có thể thẩm thấu nổi trên mặt nước, khiế người ta có một loại cảm giác như nước trong veo.
Phụ nữ