Cuối cùng hắn đã chủ động thừa nhận.
Trong xe phía sau truy đuổi, một người trong đó còn cầm điện thoại, giờ phút này mừng rỡ như điên, kích động nói: “Tôi vừa lúc muốn đưa quá trình truy kích Jono Taro đã ghi lại cho thủ lĩnh Huyết Thử, không ngờ lại chụp được Jono Taro chủ động thừa nhận tội ác của mình.”
“Quả nhiên là vì nữ nhân mà gi ết chết Cáp Duy thiếu gia.”
“Thật đáng chết.”
“Phía trước đã là đường chết, hắn trốn
không thoát.”
Con đường đen kịt, tiếng bánh xe ma sát mặt đất kịch liệt vang lên.
Không còn đường đi nữa.
Đằng sau là lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ.
Bên cạnh bóng tối không xa, Giang Ánh Đào một mực đi theo Sở Trần, nhìn Sở Trần một đường thao tác, khiếp sợ không thôi.
Cửu Huyền Linh Nhân thuật, dĩ nhiên thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Giang Ánh Đào có thể tưởng tượng được, đêm nay qua đi, tập đoàn tài chính Kim lăng cùng lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ, thậm chí cùng Sa quốc, tất đều đến tình trạng nước lửa không dung.
Ai có thể nghĩ đến, đằng sau tất cả những điều này, đều là một cây ngân châm của Sở Trần đang khổng chế.
“Đây là tận dụng tất cả a.” Sở Trần mỉm cười, nhổ ngân châm trên giấy vàng linh nhân.
Bên trong chiếc xe jeep rách nát, Jono Taro khôi phục thần trí, cả người bị vây trong trạng thái hoang mang.
Thậm chí trước tiên cũng không chú ý tới vết thương của mình, ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay mình.
“Đây là…” Jono Taro nghe thấy tiếng súng phía sau, cả người giống như bị điện giật hân thểcăng thẳng t, ánh mắt toát ra hoảng sợ nồng đậm: “Không, không liên quan đến
tôi…” Jono Taro mạnh mẽ ném súng trong tay ra ngoài, nhưng lập tức, trong lúc bất chợt cảm giác lại mất đi cảm giác an toàn, vội vàng nhặt súng lên một lần nữa.
“Đừng giết tôi.”
“Chuyện không liên quan đến tôi a.”
“Tôi…”
Jono Taro còn chưa kịp nói ra câu thứ ba, đã
bị lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ đuổi theo dùng đạn chặn lại.
Trong nháy mắt đã bị đánh thành cái sàng.
“Người Nhật Bản thật sự không biết xấu hổ a, đến tình trạng này, hắn thế nhưng còn không biết xấu hổ nói chuyện không liên quan đến hắn?”
“Thông báo cho Mặc Đức thiếu gia, hung thủ sát hại Cáp Duy thiếu gia đã bị giết ngay tại chỗ.”
“Nếu Jono Taro đang ở nhà xưởng, đạo tặc Hỏa Yến nhất định cũng ở gần, tiếp tục toàn lực lục soát đạo tặc Hỏa Yến.
Sau khi lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ này rời đi, rừng cây nhỏ bên cạnh, hai người đi
ra.
“Bọn họ còn muốn tiếp tục săn lùng đạo tặc Hỏa Yến.” Giang Ánh Đào mở miệng.”
“Chú Chung bọn họ sẽ không bại lộ chứ?” Sở Trần cỏ chút lo lắng.
“Điều đó sẽ không xảy ra.” Giang Ánh Đào nói: “Chú Chung ở thành phố Riyadh là có thân phận hợp pháp, chỉ cần hai người chúng ta không có bại lộ, vậy thì sẽ không có việc gì.”
Sở Trần gật gật đầu, bên tai còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng còi xe cảnh sát chói tai.
Truy bắt đạo tặc Hỏa Yến.
Sở Trần khóe miệng khẽ nhếch, lấy bản lĩnh đạo tặc Hỏa Yến, nếu sẽ bị bắt giữ, đó mới là chuyện lạ.
“Nhiệm vụ coi như là hoàn thành thành công.” Giang Ánh Đào nói: “Sáng sớm ngày mai chúng ta về nước đi.”
ở nước ngoài, luôn có chút cảm giác không được tự nhiên.
vẫn không được.” sở Trần trầm ngâm một
hồi, ngẩng đầu nhìn bóng đêm xung quanh: “Nhưng…cũng không nhất định.”
Anh cùng đạo tặc Hỏa Yến ước định thời gian động thủ, là tối mai.
Nhưng, loại loạn cục đêm nay, hiển nhiên là thời cơ tốt nhất xuất thủ phá trận đối phó Triệu Huyền Phong.
Giang Ánh Đào vẻ mặt nghi hoặc nhìn sở Trần.
“Cô Đào, tôi đi rồi về.” Sở Trần không có chần chờ, anh không biết nên liên lạc với đạo tặc Hỏa Yến như thế nào, chỉ có thể thử vận khí đến chỗ cùng đạo tặc Hỏa Yến gặp mặt.
“Anh muốn đi đâu?” Giang Ánh Đào hô một
tiếng theo bóng lưng Sở Trần.
“Bắt đạo tặc Hỏa Yến!” sở Trần đưa lưng về phía Giang Ánh Đào giơ tay lên, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Khuôn mặt xinh đẹp xinh đẹp của Giang Ánh Đào giật mình, chợt ríu một tiếng: “Miệng đàn ông, quỷ gạt người.”
Cô mới không tin sở Trần dám đơn thương độc mã đi gặp đạo tặc Hỏa Yến.
Nhà máy một mớ hỗn độn.
Tin tức Jono Taro bị đánh chết tại chỗ truyền ra ngoài, dẫn phát chấn động, dưới sự k1ch thích của máu tươi, lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ càng thêm điên cuồng