Sở Trần cảm thấy hài lòng cầm tám bức tranh cổ đã được tu bổ xong đi ra khỏi trận pháp Động Tiên.
Hiệu quả của Động Tiên có chút ngoài dự liệu của Sở Trần, anh vốn dự định dùng thời gian mấy ngày hoàn thành tám bức họa này.
Tống Thu đứng ở trước mặt, trông mong nhìn Sở Trần.
“Tiểu Thu, cậu đến rất đúng lúc.” Sở Trần vừa muốn mở miệng, Tống Thu lập tức xoay người: “Hiểu rồi, em lái xe.”
Là một người công cụ thành thục, chúng ta nên học cách tự làm việc.
Không ngoài dự liệu của Tống Thu, mục đích của anh rể vẫn là Liễu gia Dương Thành.
Nhìn Sở Trần cầm tám bức tranh đi về phía bên kia đường, Tống Thu vội vàng một cước đạp chân ga.
Không thể lãng phí thời gian, nhanh chóng trở về luyện công.
Tống Thu tràn đầy khí chí, hắn muốn chờ đợi và nỗ lực để cải thiện bản thân, đợi sau khi nhập ngũ, ở trong quân nổi bật khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Bảo vệ cửa Liễu gia thấy Sở Trần tiến vào, thần sắc giật mình, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn Theo sở Trần đi vào.
Cửa này là cửa phụ Liễu gia, cửa chính Liễu gia là y quán.
Trước vòm đá.
Phạm Đông Lâm xa xa đã nhìn thấy Sở Trần tiến vào, vừa giận vừa mừng, phức tạp vô cùng.
Tức giận chính là anh lại tới, còn mang bức tranh thánh nữ đưa cho anh đến, điều này khiến Phạm Đông Lâm nghĩ đến, bức tranh không phải là thánh nữ đưa cho sở Trần, mà là để cho anh mang về thưởng thức, điều này càng khiến Phạm Đông Lâm ghen tị, dù sao như vậy có nghĩa là hai bên có thể ngươi tới ta lui, tiếp tục gặp mặt.
Vui chính là, mình lại có cơ hội lãnh giáo Sở Trần, làm thế nào để cỏ được trái tim của thánh nữ.
“Sở tiên sinh, tôi đến giúp anh.” Phạm Đông Lâm giở trò, chính mình giúp sở Trần nâng bức tranh, là có thể lấy thân phận thư đồng
của Sở Trần đi gặp thánh nữ.
“Không cần đâu.” sở Trần mỉm cười cự tuyệt.
Mắt thấy Sở Trần sắp qua vòm đá, Phạm Đông Lâm cắn răng, lớn tiếng hô: “Sở tiên sinh, xin chỉ giáo.”
Sở Trần nghi hoặc nhìn Phạm Đông Lâm.
Phạm Đông Lâm thở dài một hơi: “Sở tiên
sinh, anh cũng biết, tôi đối với thánh nữ vừa thấy đã ái mộ, si ý của tôi đối với thánh nữ không ít hơn nữ hiệp phái Nga Mi ở bến phà Phong Lăng, nhưng thánh nữ chưa bao giờ gặp đàn ông, duy chỉ có Sở tiên sinh ngoại lệ, kính xin Sở tiên sinh chỉ giáo, làm sao có thể gặp thánh nữ một lần.”
Khóe miệng Sở Trần khẽ giật giật.
Không thể tưởng tượng được người này còn là một lão văn thanh.
Nữ hiệp Nga Mi ở bến phà Phong Lăng đều lôi ra.
Tôi thấy anh một lần gặp thánh nữ là lỡ cả đời a.
Sở Trần ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Anh
không phải nói thánh nữ chưa từng thấy đàn ông sao? Anh có muốn thay đổi