Bốn mươi lăm phút trôi qua rất nhanh.
Liễu Thiên Thiên sợ sỏ’ Trần chậm chạp không đi ra, trước năm phút đi gõ cửa phòng cô cô.
Liễu Khai Hồng chờ ở phòng trà.
Liễu Thiên Thiên cùng Sở Trần sóng vai đi ra khỏi vòm đá.
Phạm Đông Lâm trông mong nhìn sở Trần.
Liễu Thiên Thiên thuận miệng hỏi một câu: “Sở Trần, anh vừa rồi ở phòng cô cô làm gì?”
“Hơi nhàm chán, cùng cô cô đại chiến ba trăm hiệp.” sở Trần trả lời: “Đánh cho cô cô tơi bời, cuối cùng nhận thua.”
Ngay cả Thiên Nam Kỳ Vương cũng là sư đệ của anh, Sở Trần chơi cờ đương nhiên không kinh ngạc thánh nữ Liễu Như Nhạn.
Nhìn bóng lưng hai người, Phạm Đông Lâm trợn mắt há hốc mồm, trong đầu phảng phất như bị trùng kích mãnh liệt.
Thật lâu sau, thân thể lảo đảo một chút.
Phạm Đông Lâm hít sâu một hơi.
Bất kể như thế nào, nỗi si tình của hắn đối với thánh nữ vẫn không thay đổi.
Hắn là nam nhân cam nguyện cắt đứt hai xương sườn của mình nấu canh cho thánh nữ!
Thất bại nho nhỏ trước mắt này đả kích tính
là cái gì.
“Thánh nữ trước kia chưa bao giờ tới gần đàn ông, sự xuất hiện của sở Trần cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.” Phạm Đông Lâm tự nhủ: “Cuối cùng có một ngày thánh nữ sẽ chán sở Trần, đó sẽ là cơ hội của mình!” Ánh mắt Phạm Đông Lâm tràn ngập kiên nghị.
Phòng trà.
Liễu Khai Hồng pha một chén trà Bách Hoa Tiên, đại diện cho lễ nghi đón khách quy cách cao nhất của Bách Hoa Cung.
“Phỏng đoán cẩn thận, hôm nay có ít nhất hai trăm người là hướng về danh hiệu Sở thần y đến y quán Liễu gia.” Liễu Khai Hồng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp
nói với Sở Trần mục đích của mình: “Tôi hy vọng cậu mỗi tuần có thể dành ra ba ngày ngồi khám bệnh ở y quán Liễu gia, điều kiện cậu mở.”
Sở Trần nếm một ngụm trà Bách Hoa Tiên, lắc đầu: “Thật sự rất xin lỗi, tôi thật sự có quá nhiều chuyện phải bận rộn.”
Liễu Khai Hồng quả thật thái độ thành khẩn, ngay cả điều kiện cũng để cho sở Trần tự mình mở miệng, tương đương với cho sở
Trần một tấm chi phiếu, để Sở Trần tự mình điền một con sổ. Tuy rằng điều này cũng có ý khảo nghiệm sở Trần, chẳng qua, sở Trần đối với y quán ngồi khám bệnh thật sự không có hứng thú.
Trên đời này người bị thương thật sự quá nhiều, nếu như trùng hợp gặp phải, sở Trần sẽ không ngồi yên không để ý, nhưng ở y quán ngồi khám bệnh, Sở Trần thật sự không làm được.
Trên thực tế, Liễu Khai Hồng đối với câu trả lời của Sở Trần cũng không có cảm thấy bất ngờ, dù sao sở Trần là thiếu chủ Cửu Huyền, anh hẳn là có mục tiêu theo đuổi cao hơn.
Ngay khi sở Trần và Liễu Khai Hồng vừa thưởng trà vừa tán gẫu thảo luận với nhau
về vấn đề trung y, một bóng người lặng yên vô tức rời khỏi trang viên Liễu gia.
Thánh nữ Liễu Như Nhạn sau khi cải trang mặc quần áo mộc mạc, khuôn mặt thoạt