“Bà xã.
”
Sở Trần gật đầu cười hướng Tống Nhan.
Tống Nhan,”…”
Đến lúc nào rồi mà tên này có vẻ tâm tình vẫn tốt vậy.
Hoàng Ngọc Hải háo hức muốn thấy Sở Trần làm trò hề, anh ta vội vàng chuẩn bị bút, mực và giấy.
“Sở Trần, bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi.
”
Hoàng Ngọc Hải chế nhạo.
“Nhà họ Hoàng quá keo kiệt.
”
Hạ Bắc không nhịn được nói,
“Anh còn không chuẩn bị được cho Tiểu Trần một cái bàn sao?”
“Không cần.
”
Sở Trần một tay nắm lấy đầu tờ giấy, nói ngay lập tức, “Tiểu Thu, đi với tôi.
”
Sở Trần bật dậy và nhảy lên lôi đài làm bằng cây trúc một lần nữa.
Tống Thu phản ứng ngay lập tức, cầm lấy đầu kia tờ giấy, đi theo Sở Trần.
Sở Trần cắm tờ giấy vào một cây
trúc bên trên và cố định nó lại, đồng thời Tống Thu cũng cố định phần dưới tờ giấy.
Đám đông náo động.
“Sở Trần đang làm gì đó bí ẩn, có lẽ nào cậu ấy muốn viết một bức chữ như thế này?”
“Dạng này viết ra chữ có thể nhìn được sao?”
“Công phu của Sở Trần rất tốt, nhưng chữ viết không phải là công phu.
”
Sở Trần chân ở nơi cao, gió thổi
lồng lộng, tờ giấy phát ra tiếng động.
“Tiểu Thu, bút và mực.
”
Trong trận chiến hôm nay, Tống Thu đã sớm bị Sở Trần chinh phục.
Trong lòng hắn có chút chờ mong, có lẽ bức chữ này, thật như lời Hạ thiếu gia nói, là từ trong tay Sở Trần viết ra.
Không chút do dự, Tống Thu bước lên, cầm lấy bút mực, ngẩng đầu lên, “Anh rể, bắt lấy.
”
Tống Thu ném bút mực lên.
Sở Trần dễ dàng bắt lấy, ngẩng đầu quét qua đám người, cuối