Xe lăn nằm gần đó.
Ánh mắt Lưu Giai Hân trước tiên dừng trên người cha, ánh mắt phát sáng, thần thái khuôn mặt của cha rõ ràng so với ngày thường mình nhìn thấy tốt hơn nhiều, đối với Lưu Giai Hân mà nói, đây không thể nghi ngờ là một niềm vui bất ngờ.
Đêm nay thật sự song hỉ lâm môn… Lưu Giai Hân nắm lấy tay cha: “Cha, trông cha bố có vẻ tốt hơn nhiều.”
Tiếu Như trầm mặt: “Hân Hân, con vừa trở về liền nhốt mình ở trong phòng làm cái gì?”
Lưu Giai Hân hàm hồ trả lời: “Không có gì, liền lên mạng.”
“Mẹ và cha con vừa nghe thấy con nói cái gì Sở Trần không xin lỗi, chúng ta không ngủ được là chuyện gì?” Tiêu Như hỏi.
Lưu Giai Hân chỉ có thể thành thật trả lời: “Chính là có một người tên Sở Trần, khi dễ Giai Giai chúng con, tối nay chúng con vì muốn đòi lại công bằng cho Giai Giai, lên tiếng phê phán sở Trần. Dù sao cụ thể nói với hai người cũng không hiểu, hai người lại không chơi Weibo.”
“Ta thực sự không hiểu a.” Hai tay Lưu Quốc Lân có chút run rẩy: “Tiêu Như, em cầm cho anh một cây gậy tới đây.”
Sắc mặt Tiêu Như biến đổi mạnh mẽ: “Quốc Lân, con còn không hiểu chuyện, tuy rằng nó có sai…”
“Cầm tới đây!” Lưu Quốc Lân tức giận quát.
Giờ phút này Lưu Quốc Lân tựa như một con sư tử đực tức giận.
Tiêu Như không dám nói gì nữa, chỉ có thể xoay người.
Lưu Giai Hân ngây ngẩn cả người, phát âm của cha quả thật rõ ràng rất nhiều, nhưng tại sao cha lại cầm gậy?
“Cha, con làm gì sai?” Lưu Giai Hân hỏi ngược lại, phản nghịch trong lòng nhất thời dâng lên: “Con cổ vũ cho thần tượng của mình, chỉnh đốn một kẻ lừa đảo vô nhân với chiêu bài chữa bệnh từ thiện, để nổi tiếng, có gì sai? Cha lại muốn dạy dỗ con bằng những suy nghĩ của thế hệ cũ của mình sao? Lên mạng không phải là xấu, ít nhất,
sự đoàn kết, gắn kết giữa những người hâm mộ Tiên Tiên của chúng con, là một năng lượng tích cực.”
Đối mặt với tiếng la hét của con gái mình, Lưu Quốc Lân vẫn im lặng, không trả lời.
Sau khi Lưu Giai Hân hét lớn, nhìn cha ngồi trên xe lăn, sắc mặt hơi biến ảo một chút, cũng không lên tiếng nữa.
Hai cha con, một người ngôi trên xe lăn, một
người đứng trước xe lăn, đều duy trì trầm mặc.
Tiêu Như cầm cây gậy tới, Lưu Quốc Lân đưa tay cầm lấy.
Thấy một màn này, Lưu Giai Hân cảm thấy lòng mình sụp đổ, theo bản năng hét lớn: “Hôm nay cha chính là đánh chết con, con cũng không sai.”
Tay Lưu Quốc Lân run rẩy đè tay vịn hai bên xe lăn, chậm rãi đứng lên…
Thần thái của Lưu Giai Hân