Kim Châm Độ Mệnh Thuật.
Không ít võ giả lên tiếng thống khổ ngã xuống đất.
Sở Trần vọt về phía bên hồ.
Rất nhiều võ giả lao ra khỏi đại sảnh, bao gồm Long Hổ song hiệp phái Bắc Đẩu cùng với Không Hạc đại sư của Đạt Ma Sơn, các võ tăng từ đầu đến cuối không có đùa giỡn mở miệng nói chuyện giờ phút này ngược lại là đuổi theo nhanh nhất.
Đại sảnh chật chội lập tức rộng rãi hơn.
“Sở sư thúc sẽ không chạy trốn như vậy, hắn hẳn là chỉ là dẫn những người này ra
bên ngoài.” Kiều Thương Sinh mở miệng, đồng thời nhẹ nhàng khoanh chân ngồi trên mặt đất, vận chuyển nội công tâm pháp: “Ta vận công trị thương một hồi.”
Đệ tử Dược Cốc còn lại cũng đều đều bắt đầu chữa thương.
Dù sao, trạng thái hiện tại của bọn họ, coi như là đi ra ngoài, cũng không giúp được Sở Trần.
Tống Nhan lao ra ngoài.
Giương mắt nhìn lại, võ giả các môn các phái tập trung bên bờ Tống Hồ.
Trên cọc hoa mai, Sở Trần chắp tay mà đứng, gió hồ lướt qua, ánh mắt sở Trần lạnh như băng như đao, nhìn chăm chú vào rất
nhiều võ giả.
Tiểu nhân nổi tiếng.
Các môn phái liên thủ mà đến, tự tiện xông vào Tống gia, lấy lý do hay, thịnh tình không thể từ chối.
Muốn đoạt vật của người khác, còn có thể vô sỉ hô ra chuyện vui cả thiên hạ.
“Sở Trần, cần gì phải coi trời b ằng vung đâu.” Đặng Kiệt Hổ nhìn chằm chằm Sở Trần, híp cười nói: “Võ giả thiên hạ đều chờ mong Thiên Cơ Huyền Trận của ngươi.”
Sở Trần nhàn nhạt đáp lại: “Nếu võ giả thiên hạ đều chờ mong vợ của ngươi, ngươi có phải cũng muốn thiên hạ vui hay không? Dù sao võ giả thiên hạ thịnh tình không thể từ
chối.”
Nụ cười trên khuôn mặt Đặng Kiệt Hổ nhất thời biến mất, chợt trở nên ngưng đọng lại, ánh mắt dần dần toát ra sát khí.
Sở Trần lại ở trước mặt võ giả các môn các phái, đối với hắn nói ra lời nhục nhã như vậy.
“Nhưng ngươi có thể yên tâm.” sở Trần lắc đầu: “Ta sẽ không chờ mong.”
Đặng Kiệt Hổ nhảy lên, đứng ở cọc hoa mai: “Ngươi đang muốn chết.”
Đặng Kiệt Hổ toàn thân sát khí đằng đằng, đôi mắt thần phảng phất tùy thời đều cắn nuốt Sở Trần.
“Ta sai rồi.” sở Trần ngoài dự liệu nhanh chóng nhận tội, nhận sai nói: “Ta cũng có thể chờ mong mới đúng.”
Đặng Kiệt Hổ phản ứng lại, nén giận xuất kích, chân đạp cọc hoa mai, thi triển Tinh Hà quyền, cả người giống như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ, đường đường là võ đạo tông sư phái Bắc Đẩu, thành danh nhiều năm, hắn bất luận đi tới đâu, đều là cao nhân tiền bối các môn phái sùng kính.
Long Hổ song hiệp, càng là danh chấn giới
võ giả.
Tốc độ của Đặng Kiệt Hổ quá nhanh, thoạt nhìn thân thể khôi ngô hùng tráng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của mình, dựa theo thanh âm kinh hô của đông đảo người, Đặng Kiệt Hổ cường thế trùng kích sở Trần.
“Sở Trần không còn lý trí, lại dám chọc giận tiền bối Đặng Kiệt Hổ.”
“Những lời đó… cũng may hắn dám nói ra miệng.”
“Nghe nói, phu nhân của tiền bối Đặng Kiệt Hổ từng là diễm nữ nổi danh trong giới võ giả, khụ khụ…”
“Khó trách tiền bối Đặng Kiệt Hổ phản ứng
lớn như vậy.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến phu nhân của Đặng tiền bối, căn bản không biết cô ấy tên là Thiệu Diễm Diễm, 36 tuổi, cao 1 m71, nặng 50 kg, thích mặc váy đỏ, càng không biết chuyện khác của cô ấy.”
Đương nhiên, võ giả nói những lời này chỉ là ở xa xa cùng một đồng bạn của mình hạ thấp thanh âm mở miệng.
“Ta đoán sở Trần trong vòng năm chiêu sẽ bại.”
Năm chiêu sau đó, có người cảm giác mặt mũi không nhịn được, dự đoán thất bại, lúc này như đinh chém sắt nói: “Đặng tiền bối chính là cường giả thành danh nhiều năm, năm chiêu đầu tiên là bởi vì còn chưa thích ứng chiến đấu trên cọc hoa mai, cho nên, trong vòng mười chiêu, sở Trần sẽ bại.”
Không ít người phụ họa gật gật đầu.
Phân tích có lý.
Mười phút sau, Sở Trần cũng không lộ ra bất kỳ bại trận nào, thân ảnh của anh ở trên cọc hoa mai, giống như liễu nhụy phiêu diêu, tiêu sái tự nhiên.
Bên bờ Hồ