Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sở Trần nhàn nhạt chắp tay mà đứng: “Cũng như vậy, Thiên Cơ Huyền Trận, người có duyên thì được, không thể cưỡng cầu.” Nói xong, ánh mắt Sở Trần nhìn xung quanh một cái: “Các người phải nghe đạo lý của cao tăng Đạt Ma Sơn nhiều hơn, không thuộc về cơ duyên của các người, mạnh mẽ tranh đoạt, làm trái ý trời, sẽ bị trời phạt.”
Lời vừa dứt, võ giả ở đây nhao nhao xôn xao, chợt đều tức giận nhìn Sở Trần.
“Hoàn toàn là nói bậy.”
Không Hạc đại sư chắp tay, từ từ mở miệng đáp lại: “Đạt Ma tâm kinh cùng Thiên Cơ Huyền Trận ý nghĩa hoàn toàn khác, cũng không thể lẫn lộn với nhau, lời này của Sở
thí chủ sai rồi.”
Bên cạnh cọc hoa mai, còn có võ giả trực tiếp mở miệng: “Không Hạc đại sư, không cần nói nhiều với hắn nữa, chỉ cần bắt Sở Trần, hắn đương nhiên sẽ ngoan ngoãn giao ra Thiên Cơ Huyền Trận.”
“Đúng vậy, đối với một người ích kỷ như vậy, nói nhiều vô ích.”
“Vì sự phồn vinh phát triển của toàn bộ giới võ giả, phái Bắc Đẩu và Đạt Ma Sơn liên thủ đánh địch, đây chắc chắn sẽ trở thành một chuyện mọi người ca tụng của giới võ giả.”
“A Di Đà Phật.”
Không Hạc đại sư ánh mắt nhìn về phía sở Trần, cọc hoa mai dưới chân bỗng nhiên đứt
gãy ra, thân ảnh hóa thành một đạo tàn phong, đảo mắt liền lướt tới trước mặt Sở Trần.
Võ tăng Đạt Mị Ảnh Sơn.
Tầm mắt Sở Trần híp lại, anh chưa bao giờ tiếp xúc qua võ tăng Đạt Ma Sơn, nhưng cũng ít nhiều có chút hiểu rõ công phu của Đạt Ma Sơn, lấy Đạt Ma tâm kinh làm cơ sở, rất nhiều tuyệt học võ công đều đi theo con đường cương mãnh bá đạo, giờ phút này Không Hạc đại sư thi triển ra quyền pháp, tên là ‘Kim Cương quyền’.
Ngay trong nháy mắt Không Hạc đại sư thi triển Kim Cương Quyền, Cao Chấn Long cùng Đặng Kiệt Hổ ánh mắt nhìn nhau một cái, thần giao cách cảm, đồng thời một trái một phải nhào về phía Sở Trần.
Ba đại cao thủ vây công Sở Trần.
Trên cọc hoa mai, ba đạo thân ảnh khi thì tụ lại, khi thì tách ra, cọc hoa mai dưới chân thỉnh thoảng phát ra thanh âm bạo liệt, dưới lực trùng kích cường đại, đứt gãy vỡ vụn thậm chí hóa thành bột phấn.
Không bao lâu sau, trong nháy mắt một cọc hoa mai cuối cùng dưới chân Sở Trần bị đánh nát, kim bạc trong tay sở Trần quang mang lóe ra, b ắn ra bốn phương tám hướng.
“Bất Động Minh Vương.”
Không Hạc đại sư hai tay khép lại, trên người tràn ngập kim sắc quang mang