Lại quên Phong ca.
Sở Trần cẩn thận hồi tưởng lại, sau khi chiến đấu chấm dứt, sau đó chính là tiệc rượu… toàn bộ quá trình, Giang Khúc Phong dường như không tham gia.
“Tiều Phong, sao vậy.” Thiên Bảo đạo sĩ đi tới, trong tay cầm một cái bùa.
Sở Trần lập tức nhảy đến vị trí cửa phòng: “Thiên Bảo sư thúc, người cầm bùa Trấn Hồn làm gì?”
“Ngươi không muốn sớm nắm giữ được tinh túy của bùa Trấn Hồn sao?” Thiên Bảo đạo sĩ cười tủm tỉm nói: “Ngươi ngẫm lại, ngay cả Trạm Lôi Đình loại cấp bậc tông sư này, cũng không cách nào chống đỡ được linh hồn trùng kích của bùa Trấn Hồn.”
Nghĩ là rất muốn, nhưng mà, người có biết 5 nám nay ta đã trải qua như thế nào không? Sở Trần vẫn giũ’ cảnh giác, anh lo lắng mình sẽ bị Thiên Bảo sư thúc không cẩn thận lại hãm hại 5 nám.
“Yên tâm đi, nếu như không phải sư tôn ngươi, 5 nám trước ta cũng không dám cho ngươi bùa Trấn Hồn lên đường.” Thiên Bảo đạo sĩ vẫn như cũ duy trì tươi cười: “Lần này ta đến tự mình chỉ điểm ngươi, sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Tuy rằng vẫn rất lo lắng, nhưng lại nhịn không được sự hấp dẫn của bùa Trấn Hồn.
Nếu như có thể chế tạo ra bùa Trấn Hồn, thực lực của anh trong nháy mắt có thể tăng lên một cấp độ.
Có đôi khi, dưới tình huống cùng cảnh giới, thủ đoạn công kích nắm giữ càng nhiều, lại càng có thể chiếm cứ quyền chù động.
“Có điều, bùa Trấn Hồn cũng không phải dễ dàng nắm giữ như vậy.” Thiên Bảo đạo sĩ nói: “Ngay cả ta, có đôi khi mười ngày nửa tháng cũng không cách nào thành công chế tạo ra một tấm bùa Trấn Hồn.”
Nửa tháng một tờ, trên người Thiên Bảo sư thúc hẳn là cũng cỏ không ít hàng tích trữ đi… Sở Trần liếc mắt nhìn Thiên Bảo đạo sĩ một cái, thầm nghĩ có nên nghĩ cách từ trên người Thiên Bảo sư thúc lấy vài tấm bùa Trấn Hồn, lại học một chút cách sử dụng bùa Trấn Hồn.
Học cách sử dụng dễ dàng hơn nhiều so với học cách làm.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều.” Thiên Bảo đạo nhân không tức giận nói: “Bùa Trấn Hồn trên người ta chỉ còn lại mấy tấm, sẽ không cho ngươi, muốn bùa Trấn Hồn, tự mình chế tạo. Bắt đầu từ hồm nay, buổi sáng luyện vẽ bùa, buổi chiều
luyện âm luật, buổi tối tự do hoạt động.
Sở Trần được an bài thỏa đáng.
Buổi tối cũng là tu luyện… Sở Trần thầm lặng nói một câu.
“Hai vị sư thúc vất vả rồi.” Sở Trần trả lời.
“Ngươi cũng phải vất vả một chút.” Thiên Bảo đạo sĩ nói: “Mỗi ngày nhớ đúng giờ làm mó’i Thiên Cơ Huyền Trận, buổi sáng Chu Đại Tráng ở bên trong, buổi chiều liền đến ta.”
Cũng may Lữ sư thúc bọn họ đi rồi… sỏ’ Trần chửi bới, nếu không, ngay cả thời gian buổi tối cũng không giữ lại cho anh.
về phần Thiên Cơ Huyền Trận, đối với người của mình, Sở Trần đương nhiên sẽ không keo kiệt, thậm chí, Sở Trần muốn nói cụ thế ảo diệu của Thiên Cơ Huyền Trận cho Thiên Bảo đạo sĩ, nhưng lại bị Thiên Bảo đạo sĩ cự tuyệt, dùng nguyên ván của hắn chính