Nhưng, Sờ Trần cảm giác khoảng cách của mình cách nắm giữ bùa Trấn Hồn lại tiến thêm một bước, đồng thời, uy lực công kích trên âm luật cũng tăng lên trên phạm vi lớn.
Hơn nữa, khiến Sở Trần bất ngờ chính là, hôm nay Tống Nhan lại không đến công ty, bởi vậy, Tống Nhan ở nhà nghỉ ngơi cũng không có được nghi ngơi tốt.
Bảy giờ tối, Tống Nhan mạnh mẽ ngồi lên giường, lộ ra vai ngọc trắng nõn: “Hỏng rồi, chúng ta sắp trễ rồi.”
Sở Trần kéo tay Tống Nhan: “Trễ cái gì?”
“Tối nay là ngày đính hôn của Tiểu cẩn và Ninh Tử Mặc, em không nói với anh sao?” Tống Nhan suy nghĩ một chút, hình như cô thật đúng là chưa nói.
Nửa giờ sau, bảy giờ rưỡi, Tống Nhan lái xe, hai người đi tới khách sạn Hoa Đằng ở Dương Thành.
Đối với Tống Nhan mà nói, ý nghĩa của nơi này có chút đặc biệt.
Chính là ở chỗ này, Tiền lão gia đột nhiên nhằm vào vấn đề chứng minh thư của Sờ Trần làm khó anh, cũng là ở chỗ này, thân phận Thái tử gia tập đoàn nghìn tỷ cùa sỏ’ Trần chính thức bị bại lộ, tuy rằng những ngày sau đó, Sờ Trần
vẫn như cũ không có rời khỏi Tống gia, nhưng đối với những người còn lại mà nói, ý nghĩa hoàn toàn không giống.
Tống Nhan bỗng nhiên phục hồi tinh thần: “Sở Trần, em có một vấn đề muốn hỏi anh một chút.”
“Chuyện gì?” Sở Trằn đang dùng điện thoại trao đối với Giang Khúc Phong, anh gửi ảnh chụp của ốc biển nhỏ cho Giang Khúc Phong, bảo hắn tra cứu tư liệu Cục đặc chiến một chút, xem có thế phát hiện ra gì hay không.
“Cha mẹ anh…bọn họ không phải đã sớm nói muốn đến thăm anh sao?” Tống Nhan rốt cục nói ra nghi vấn trong lòng.
Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, cha mẹ Sở Trằn vẫn không có động tĩnh gì, điều này khiến Tống Nhan nhịn không được suy nghĩ lung tung, là bọn họ thật sự quá bận rộn, hay là bọn họ đối với Tống gia bắt mãn, đối với cô không hài lòng…
Sở Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy ngày trước anh hỏi nhị thúc, bọn họ còn đang đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Cũng không biết mình có phải là con ruột hay không.
Ánh mắt Sở Trần bay ra ngoài cửa sổ, anh có loại cảm giác, đến cuối cùng phỏng chừng vẫn là Sở Trần nhỏ tìm mẹ.
Bóng đêm nhàn nhạt bao phủ Dương Thành, trước cửa đại khách sạn Hoa Đằng, xe cộ một đường xếp