Lời nói của Liễu Mạn Mạn vừa dứt, đám người bỗng nhiên cỏ một giọng hô to: “Sở gia gia!”
Sở Trần: “…”
Từ đại sảnh đến ván phòng khám bệnh, đoạn đường này đã nhận được rất nhiều ánh mắt thử thách.
Sở Trần cảm giác hôm nay người tới tựa hồ so với ngày thường nhiều hơn rất nhiều.
Sau khi tiến vào phòng làm việc, sỏ’ Trần cũng cùng Liễu Khai Hoành đã sớm ở bên trong chờ nói ra nghi vấn trong lòng.
“Xem ra hai ngày trước truyền ra tin tức nhò khiến cho không ít người hứng thú.” Không đợi Liễu Khai Hoành trả lời, Liễu Tồng Hạo đã trầm giọng nói: “Tây Minh hội đối với việc y khám trong khoảng thời gian này của cậu rất bất mãn, hôm nay có thể sẽ đến gây chuyện.”
Trong đầu Sở Trần toát ra một dấu chấm hỏi: “Tây Minh Hội là cái gì?”
“Tây Minh Hội là một hiệp hội liên minh y học phương Tây, tập hợp tinh nhuệ tây y trong và ngoài nước.” Liễu Tông Hạo không cỏ miêu tả nhiều hơn nữa.
Y nghĩa đã rõ ràng.
Mỗi buổi chiều thứ sáu Sở Trần tiến hành khám chữa bệnh tình nguyện tại y quán Liễu gia, độ phơi bày càng ngày càng cao, đối với Tây Minh Hội mà nói, bọn họ đương nhiên không vui khi nhìn thấy cảnh tượng này, có thể lựa chọn lúc này để gây sự… Sờ Trần ngược lại không biết đối phương muốn gây sự như thế nào.
“Mặc kệ, chuẩn bị bắt đầu đi.” Sở Trần mở miệng, ngồi xuống, rất nhanh, bệnh nhân đầu tiên đi vào.
Giống như thường lệ, Sở Trần cấn thận chẩn đoán, lập tức châm cứu cho bệnh nhân, Liễu Mạn Mạn ỏ’ một bên trợ giúp.
Người vây xem bên ngoài thỉnh thoảng lại bởi vì bệnh nhân từ bên trong đi ra, hơn nữa rõ ràng chuyển biến tốt đẹp mà phát ra âm thanh thán phục liên tục.