Trên Chiến Long Đảo, gió biển rất lớn.
Nghiêm Phương Lệ cảm giác ánh mắt tựa hồ dụi vào cát, nước mắt không ngừng chảy xuống, nội tâm của cô rất hoảng hốt, bình dân Chiến Long Đảo bình thường đều bị đãi ngộ như thế, như vậy, cường giả Chiến Long Đảo, phải đổi mặt với cái gì?
Trạm thị, một kiếp này, có bao nhiêu người có thể sống sót.
Nghiêm Phương Lệ không dám tưởng tượng.
Ngoài ra, Nghiêm thị kề Trạm thị, cha mẹ mình bên kia, sẽ là tình huống gì…
Hồi lâu, Nghiêm Phương Lệ phục hồi tinh thần lại, mới nghĩ đến Tiên Tiên cũng chứng kiến trận giết chóc này, vội vàng ôm Tiên Tiên, ánh mắt nhìn qua, khuôn mặt Tiên Tiên hai hàng nước mắt chảy xuôi.
Tiên Tiên lau nước mắt: “Chú, thật dũng cảm, Tiên Tiên thích chú.”
Sở Trần đi lên phía trước, vỗ vai Trạm Mục Tư một chút, lúc này Trạm Mục Tư cảm xúc kích động, Sở Trần lo lẳng hắn
sẽ bởi vậy mà tẩu hỏa nhập ma.
Đợi Trạm Mục Tư dần dần tỉnh lại, Sở Trần nói: “Chúng ta tạm thời lấy Thiên Long Trang làm cán cứ của Chiến Long Đảo, nhiệm vụ cùa ngươi bây giờ là mau chóng xử lý hết thi thể võ giả Thiên Ngoại Thiên này, sau đó trấn an tâm tình của bọn trẻ.”
Trạm Mục Tư gật đầu, ánh mắt lạnh như bãng nhìn lướt qua thi thề trên mặt đất: “Tôi sẽ thu dọn đưa ra biền, tôi biết cá án thịt người thường xuyên lui tới đâu.”
Nghiêm Phương Lệ đi tới trước mặt tám đứa con: “Người nhà của các con đâu?”
Những đứa trẻ nhìn nhau.
Bọn họ bị bắt tới đây, những thứ khác, cũng không biết.
Một số trả lời rằng cha mẹ vì bảo vệ họ đã bị kẻ xấu đánh gục trên mặt đất.
Nghiêm Phương Lệ trầm mặc.
Tiên Tiên hỏi: “Mọi người đã gặp qua bà bà sáu ngón chưa?”
Những đứa trẻ này lắc đầu, họ không biết bà bà sáu ngón.
Nghiêm Phương Lệ ôm Tiên Tiên.
Với tính tình hung tàn của đám người áo đen này, bà bà sáu ngón, lành ít dữ nhiều.
“Tiên Tiên yên tâm, bà bà sáu ngón nhất định là trốn đi rồi.” Nghiêm Phương Lệ an ủi.
Lúc này, Thiên Bảo đạo sĩ đã đi một vòng quanh Thiên Long trang, trờ lại quảng trường. . ????ruyệ???? chí????h ở ﹏ ????RÙ???????? R????YỆ????.v???? ﹏
“Trong phạm vi Thiên Long trang, không còn ai khác.”
Nội tâm Nghiêm Phương Lệ trầm xuống.
“Mẹ, bà bà sáu ngón có thể trốn dưới lòng đất hay