Chỉ có anh mới có thề trị?
Anh có thể trị cho bà bà sáu ngón?
Ánh mắt Trạm Vũ nhất thời tràn ngập khát vọng, dè dặt hỏi: “Thật sao?”
Sở Trần cất bước đi lên.
Lúc Tiên Tiên nhìn thấy bà bà sáu ngón, trước tiên muốn xông lên, nhưng bị Nghiêm Phương Lệ ngàn lại, bà bà sáu ngón hiện tại trạng thái như vậy, cũng không chịu nồi Tiên Tiên giày vò.
“Chú Sở, chú có thể cứu bà bà sáu ngón không?” Tiên Tiên hỏi.
“Tiên Tiên yên tâm đi, cỏ chú Sở cháu ở đây, Diêm vương gia cũng không dám lấy mạng bà bà sáu ngón.” Liễu Như Nhạn mìm cười đáp lại một câu.
Sở Trần đã lấy kim bạc ra, thi triền Kim Châm Độ Mệnh Thuật, từng cây kim bạc c ắm vào huyệt vị trên thân thề bà bà sáu ngón.
Tiên Tiên đi tới bên người Liễu Như Nhạn, thấp giọng mở miệng: “Chị, Diêm vương gia là ai?”
Liễu Như Nhạn giật mình, chợt mỉm cười: “Là một người rất hung dữ.”
Tiên Tiên cái hiểu cái không, nửa hồi, lại đột nhiên nói một câu: “Vậy chú Sở so với Diêm vương gia còn hung dữ hơn sao?”
Liễu Như Nhạn buồn cười, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Không sai, cháu đừng nhìn bộ dáng tao nhã nho nhã của hắn, hắn hung dữ, cỏ thế dọa người.”
Tiên Tiên sợ hãi nhìn về phía Sở Trần.
Khuôn mặt Sở Trần khẽ giật giật một chút.
Cuộc đối thoại giữa hai người đương nhiên không thoát khỏi lỗ tai Sở Trần.
“Tiểu Ván làm sao vậy?” Nghiêm Phương Lệ nhìn thấy một bên phòng khác, trên sàn nhà trải một tầng ván gỗ cứng rắn, phía trên có một người nằm, cũng là gương mặt trẻ tuồi, lúc này cũng lâm vào hôn mê.
“Lúc Thiên Ngoại Thiên tấn cồng Chiến Long Đảo, em và
Trạm Văn vừa vặn ở bên ngoài chơi, ngay từ đầu bọn em muốn chạy về nhà, nhưng sau đó phát hiện, rất nhiều người đang chạy ra bên ngoài, còn có chú phát hiện em cùng Tiểu Văn, dẫn theo bọn em cùng nhau chạy trốn.”
Hốc mắt Trạm Vũ đỏ lên: “Nhưng ác nhân Thiên Ngoại Thiên vẫn luôn đuổi giết bọn em, trên đường chạy trốn, bên cạnh càng ngày càng có nhiều người chết thảm dưới đồ đao của ác nhân Thiên Ngoại Thiên, về sau, em cùng Trạm Văn