“Sở thiếu hiệp lấy ơn báo oán, nếu Chiến Long Đảo có thề vượt qua kiếp nạn lần này, tồi nghĩ, võ giả Chiến Long Đảo đều nợ Sở thiếu hiệp một tiếng xin lỗi.” Nghiêm Phương Lệ thở dài mở miệng: “Cái khác chúng tôi không nói, giờ phút này mạng của tất cả mọi người Thiên Long trang, đều là Sờ thiếu hiệp cứu.”
“Chờ ông nội bọn họ từ đảo cấm kỵ đi ra, tôi nhất định thành thật nói chuyện xảy ra hôm nay cho ông biết, Sở Trần, còn có Cửu Huyền Môn, đều là bạn của Chiến Long Đảo.” Trạm Vũ trầm giọng mở miệng.
Cấm địa Thiên Ngoại Thiên tối tám không ánh mặt trời.
Ngẩng đầu lên mãi mãi không thể nhìn thấy bầu trời, trong không khí lúc nào cũng có hơi thở nguy hiểm.
“Khí độc lại đến.” Cốc chủ Dược Cốc Lý Hoa Thước đứng lên, phân phát viên thuốc màu đỏ còn lại cho mạch chủ Cửu Huyền Môn, mấy người nhanh chóng ăn vào.
“Lão Lý, trong hoàn cảnh này, vẫn là khả náng thích ứng của ngươi nhanh nhất, lại trong thời gian ngắn liền nghiên
cứu chế tạo ra thuốc chống khí độc.” Ninh lão tiên cười mở miệng, nhưng thần sắc tuyệt khồng thoải mái, nhìn chàm chú vào khí độc chậm rãi tới gần.
Khí độc bao trùm diện tích rất rộng, muốn tránh né qua rất khó, lúc mới tiến vào cắm địa, tứ tông cường giả đối với khí độc này cũng không để ý nhiều, đường đường là cường giả khí tức, còn để ý khí độc?
Nhưng khí tức ngã xuống của phái Bắc Đầu chính là vì khí độc xâm lấn mà chết. X
Bắt đầu từ một khắc kia, khi khí độc xuất hiện, tứ tông cường giả, như lâm đại địch.
Sự nguy hiểm của vùng đất cấm kỵ, phần lớn là đến từ hoàn cảnh của khu rừng sương mù này.
Trọng tâm là độc.
Khí độc quỷ thần khó lường.
Ào ảnh loài chim nặng nề.
Rắn độc xuyên qua rừng.
Tuyệt đại đa sổ độc, thấy máu là chết, coi như là khí tức
cảnh cũng rất khó ngăn cản được.
Bên ngoài, không thể có môi trường sống như vậy.
Nơi cấm kỵ là bời vì trận pháp nhiều nàm tác dụng, mới có thể biến thành thiên đường của độc.
Ngoài ra, trong rừng rậm sương mù dày đặc còn cất giấu không ít sát trận,