Anh cũng có chút chờ mong, cảnh giới cồ xưa trên khí tức cảnh, sẽ là cái gì? Cường giả võ giả thời cồ, có thể tu luyện sức mạnh thân thể tới trình độ nào.
Sở Trần nhìn thoáng qua Liễu Như Nhạn cùng hai vị sư thúc, ánh mắt bọn họ cũng đang phát sáng.
Con đường võ giả, ai cũng muốn trùng kích cảnh giới cao hơn.
Mấy người dường như lâm vào trầm tư cùng ao ước.
Vào giờ khắc này, đồng tử Từ Hậu Trạch bỗng nhiên co rụt lại… đây có thể là một cơ hội tuyệt vời để trốn thoát!
Nhưng mà, suy nghĩ này vừa mới lóe lên, một giây sau, Từ Hậu Trạch lại lần nữa tuyệt vọng.
Ánh mắt nhìn về một phương hướng.
Lại có võ giả khí tức cảnh tới.
Sở Trần cũng chú ý tới, ánh mắt nhìn qua, thần sắc bỗng nhiên giật mình.
Dưới bóng đêm, người tới sóng vai nắm tay nhau, giống như thần tiên quyến lữ.
Cha mẹ anh.
Sở Hạo Trúc và Bối Uyển Thanh.
Nhiều nám không gặp, không nghĩ tới, lại dưới tình huống như vậy một nhà đoàn tụ.
Trong nháy mắt này, trong lòng Sở Trần có một loại cảm giác cực kỳ phức tạp, ngo’ ngác đứng.
Trong ngày anh tu luyện ở Cửu Huyền Môn, cha mẹ cũng đi thám anh, thế nhưng số lần rất ít, hơn nữa Sở Trần chính mình bị Trấn Hồn Phù phong ấn 5 năm, anh đã có rất nhiều năm chưa từng gặp qua cha mẹ mình.
Bối Uyển Thanh buông tay Sở Hạo Trúc ra, con ngươi ôn nhu như nước, đi về phía Sở Trần.
Lúc này, bỗng nhiên một tiếng cười lớn truyền đến.
Một đạo thân ảnh như từ trên trời giáng xuống xuất hiện trước mặt sỏ’ Trần.
Cười ha ha, lúc Sở Trần không kịp phản ứng lại liền bắt
được hai vai Sở Trần.
Đồng tử Sỏ’ Trần co rụt lại, xuất hiện trước mặt anh chính là một ông lão râu bạc trắng, tiếng cười có chút chấn động màng nhĩ, thực lực mạnh mẽ vượt qua tường tượng của Sở Trần, anh lại không hề có lực phản kháng đã bị bắt được.
Sở Trần vừa muốn nghĩ cách phản kích, ông lão liền cười ha ha: “Đây là cháu ngoại của ta a, không sai, không sai! Trắng trẻo.”
Trắng trẻo…
Liễu Như Nhạn không nhịn được cười, trận chiến đêm nay, Sở thiếu hiệp chính là đại sát thần, bài binh bày trận, suất lĩnh võ giả Trạm thị trùng kích Thiên Ngoại Thiên, đánh đâu thắng đó.
Nhưng bây giờ, trong mắt ông lão, anh chỉ là một em bé trắng trẻo.
Khi nghe được hai chữ cháu ngoại, Sở Trần cũng ngây dại, ông lão trước mắt, lại là ông ngoại cùa mình?
Anh chưa từng nghe qua.
Sở Trần từ nhò lớn lên ở Cửu Huyền m2 ôn vốn không biết
nhiều về nhà mình, chứ đừng nói đến nhà mẹ đẻ của mẹ.
Mẹ cũng chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì về ông ngoại trước mặt anh.
Không thể tưởng được, ông ngoại dĩ nhiên là một cường giả thực lực khùng bố nghịch thiên.
Cũng là khí tức cảnh, anh ở trước mặt ông ngoại, ngay cả đường phản kháng cũng không cỏ.
Khó trách cha dám dẫn theo mẹ không phải võ giả phi nước đại trên biển, hàng phục đám hải tặc, thì ra còn có sự ủng hộ mạnh mẽ của cha vợ ông.
Sở Trần đột nhiên ý thức