Gió núi gào thét.
Hai ông cháu đều trầm mặc.
Ông một ngụm, cháu uống một ngụm rượu mạnh.
Trước mặt bọn họ, phảng phất là một cái chết không giải quyết được.
Nếu Sở Trần muốn cứu sư phụ, vậy thì phải giải phỏng Thiên Ngoại Thiên, phỏng thích đám ác ma này.
Ngược lại, nếu như muốn vững vàng phong ấn thế lực Thiên Ngoại Thiên, như vậy, chín vị sư phụ của anh, cũng không cách nào thấy lại mặt trời.
Thiên Bối lão nhân uống hết rượu mang đến.
Một già một trẻ nằm trên tảng đá, nhìn bầu trời.
“Ông ngoại, Thiên Ngoại Thiên, đến tột cùng cường đại cõ’ nào?”
“Không cách nào đánh giá, nhưng mà, từ trận pháp ngắn ngủi buông lỏng liền chạy ra tám cường giả khí tức cảnh,
có thể tưởng tượng được, võ giả khí tức cảnh Thiên Ngoại Thiên, số lượng nhất định rất nhiều, mấu chốt vẫn là, bọn họ đời đời bị phong ấn, tính tình hung tàn, thù hận ngoại giới, một khi đi ra, đồ đao của bọn họ, nhất định sẽ nhiễm vô số máu tươi.”
Sở Trần lại trầm mặc lần nữa.
Sắc trời dần dần sáng lên.
Ánh bình minh tràn ngập.
Sở Trần đứng lên, thần sắc bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc: “Ông ngoại, cháu phải cứu các sư phụ, cho dù sẽ bởi vậy phỏng thích ra một đám ác ma, khi đồ đao ác ma giơ lên, cháu trước tiên sẽ chắn ở phía trước, ác ma muốn gây họa cho nhân gian, trước tiên bước qua xác cháu, đây coi như là… cháu chuộc tội vì sự ích kỷ của mình.”
Sở Trần thừa nhận, anh không có cách nào công tâm, vì an nguy của giới võ giả, vứt bỏ sinh mệnh của chín vị sư phụ.
Thậm chí trong lòng anh, tính mạng của người thân mình, cao hơn tất cả.
Sở Trần đã suy nghĩ rất kỹ.
Nếu như bởi vì cứu sư phụ của anh mà dẫn phát đại họa, anh sẽ liều mạng tất cả, đi ngàn cản đại họa này.
Sư phụ, nhất định phải cứu!
Thiên Bối lão nhân nhìn Sở Trần, một lúc lâu sau, bỗng nhiên cất tiếng cười rộ lên.
“Được!”
Ngoài dự liệu của Sở Trần, ồng ngoại thế nhưng không có ngãn trỏ’ anh, ngược lại nói ra một chữ “Được”!
Nhưng sứ mệnh của đảo vỏ sò, không phải là bảo vệ chìa khóa mở đại điện sao?
Sở Trần nghi hoặc nhìn ông ngoại, anh đột nhiên nghĩ đến, hai ốc biển nhỏ quan trọng như vậy, thực lực của ông ngoại, làm sao có thề dễ dàng bị đảo chủ Chiến Long Đảo trộm đi.
Không phải là ông ngoại vốn có tâm tư này chứ?
Thiên Bối lão nhân cười tủm tỉm nhìn Sở Trần: “Cháu đang suy nghĩ cái gì? ông ngoại đáp ứng cháu, không phải rất tốt sao? Sứ mệnh của đảo vỏ sò không quan trọng bằng quyết định của cháu trai ta.”
…Cháu không tin…
Sở Trần cùng Thiên Bối lão nhân nhìn nhau: “ồng ngoại có phải có cách đối phó Thiên Ngoại Thiên hay