óc biền nhỏ đã khôi phục lại sự yên tĩnh trước đó.
“Có phải trong quá trình các ngươi càm giác lẫn nhau kích động trận pháp nào đó bên trong hay không?” Liễu Như Nhạn suy đoán.
Sở Trần khoanh chân ngồi xuống, sau khi thử một lát, đều không nghe thấy thanh âm của ốc biền nhỏ.
“Vui chưa được một hồi.” Sở Trằn thở dài: “Vừa rồi còn có thể nghe thấy thanh âm của các sư phụ, hiện tại ngay cả thanh âm của các sư phụ cũng nghe không thấy.”
Nhìn ốc biền nhỏ trong tay, Sở Trần không khỏi lắc đầu.
“ít nhất vừa rồi không phải đã có đột phá sao?” Liễu Như Nhạn nói: “Có lẽ hiện tại sư phụ ngươi cũng đang cố gắng, các ngươi rất nhanh có thể liên lạc lần nữa.”
Sở Trần gật gật đầu, thoáng thả lỏng tâm tình, nằm xuống, nhìn bầu trời phía trên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng nghe các sư phụ vừa rồi không ngừng nói chuyện của ta, hừ hừ, lúc ta khi còn bé luyện công, bọn họ đối với ta rất nghiêm khắc, ta âm thầm, cũng vụng trộm trả thù không ít.”
Bên kia ốc biển nhỏ, chín vị sư phụ đồng thời dựng thẳng lỗ
tai lên.
Liễu Như Nhạn tò mò hỏi: “Ngươi còn có thề trả thù?”
“Đương nhiên rồi.” Sở Trần cười hắc hắc nói: “Có một sư phụ rất thích uống rượu, năm tuổi, ta rót không ít nước rửa chân vào rượu của sư phụ.”
Khuôn mặt già nua của Ninh lão Tiên trực tiếp đen sầm.
Cảm thấy một chút buồn nôn.
Bên trong ốc biển nhỏ tiếp tục truyền đến thanh âm của Sở Trần.
Hai tay mấy sư phụ thay phiên nhau run lên…
Thằng nhóc con này a!
Đạo cao một thước ma cao một trượng.
Vốn tưởng rằng gắt gao với Sở Trần, không nghĩ tới, tiểu gia hỏa này cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Ánh mắt mạch chủ Cửu Huyền nhìn nhau một cái.
Đồng thời đạt được một sự đồng thuận.
Sau khi đi ra ngoài, bắt được tiểu tử này, hung hăng đánh một trận rồi nói sau.
Sở Trần nằm trên nóc Thiên Long trang, vì đòi lại sân, lời anh nói nửa thật nửa giả, có chút cố ý phỏng đại, cũng mặc kệ Liễu tỷ tỷ có tin hay không, dù sao chính mình hưng phấn rồi nói sau.
Cứ như vậy nói mười mấy phút sau, Sờ Trần ý còn chưa thỏa mãn ngừng lại: “Đương nhiên, trong chín vị sư phụ, thương ta nhất chính là Quân tỷ tỷ, ta ở trước mặt tỷ ấy từ nhỏ đến lớn đều rất nhu thuận, về phần tám người còn lại… hắc hắc.”
Tiếng cười hắc hắc của Sở Trần khiến mấy người Ninh lão tiên càng nghiến răng nghiến lợi.
Liễu Như Nhạn nhìn Sở Trần, bỗng nhiên nói một câu: “Ta nhớ rõ ốc biền nhỏ là đưa tin một chiều.”
Sở Trần còn chưa kịp phản ứng: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Liễu Như Nhạn thăm dò nói: “Ngươi nói hiện tại có thể hay không… ở phía bên kia ốc biển nhỏ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta, nhưng chúng ta không thể nghe
thấy thanh âm của họ.”
Khuôn mặt Sở Trần tươi cười cứng ngắc.
Xong rồi!
Sơ suất rồi!
???
Sở Trần cả người giật mình ngồi thẳng người, hai mắt mở to, nếu như những lời vừa rồi bị các sư phụ nghe được, hai ba chân này của anh đã gãy mấy lần…