Huyền Linh đại sư ngẩng đầu lên.
Trong đầu các đại sư Đạt Ma Sơn cũng nhao nhao toát ra nghi hoặc.
Bọn họ vốn đang yên lặng quan sát trận chiến, không nghĩ tới Sở Trần đột nhiên nhắc tới bọn họ.
Mắc mớ gì đến chúng ta?
Huyền Linh đại sư thầm nghĩ, ngươi giết sạch bọn họ, ta cũng không có ý kiến.
Có điều, cốt cách của đại sư khiến hắn không thể không theo lời Sở Trần đáp lại một câu: “A Di Đà Phật.”
“Đặc phía viên Thiên Ngoại Thiên, nếu muốn người sống, tự phế võ công, đi theo các đại sư trở về Đạt Ma Sơn, tụng kinh 5 năm, tẩy sạch nội tâm tội nghiệt, mới có thể rời đi.” Sở Trần chậm rãi mở miệng.
Thiên Ngoại Thiên ngây người.
Các đại sư Đạt Ma Sơn cũng ngây người.
Bọn họ nằm mơ thật không ngờ, lại có thề cùng Thiên Ngoại Thiên quấn lấy một đoạn nghiệt duyên như vậy.
Sở Trần sau đó mở miệng nói: “Võ giả dưới khí tức cảnh, cũng phải đi tới Đạt Ma Sơn, tụng kinh 5 năm, trong vòng 5 năm, không được động võ, 5 nám sau, thông qua khảo hạch của Huyền Linh đại sư, mới có thề ròi khỏi Đạt Ma Sơn.”
5 năm.
Khiến Sở Trần bất ngờ chính là, anh vốn tưởng rằng võ giả Thiên Ngoại Thiên sẽ xuất hiện một bộ phận thanh âm phản kháng, nhưng kết quả cũng không có.
Thậm chí, võ giả dưới khí tức cảnh mừng rỡ như điên, nhất là võ giả tông sư đỉnh phong, bọn họ lại âm thầm vui mừng, vui mừng lão tử thiên phú không được, không có đột phá trở thành đặc phái viên, nếu không, một thân tuyệt học sẽ không còn.
về phần các đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên, bọn họ ngược lại thuận theo, tự phế võ công, kéo thân thề nặng nề, đi về phía các đại sư Đạt Ma Sơn.
Cả người Huyền Linh đại sư còn ở trong trạng thái mông lung.
Kết thúc rồi sao?
Thế nhưng, đây chính là kết cục hắn trăm triệu lần không nghĩ tới a.
Nhìn một đám võ giả Thiên Ngoại Thiên trước mắt, Huyền Linh đại sư có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Rất nhiều người… Đạt Ma Sơn sau này, tiền án mỗi tháng đều phải tăng lên không ít.
Sờ Trần cũng không đề ý tới cảm nhận của Huyền Linh đại sư, đừng nói là Đạt Ma Sơn, anh đối với Chiến Long Đảo cùng phái Bắc Đẩu đều không có hảo cảm gì, sau khi ném võ giả Thiên Ngoại Thiên cho Đạt Ma Sơn, Sở Trần đi tới trước mặt Thiên Bối lão nhân cùng sỏ’ Hạo Trúc.
Thiên Bối lão nhân không nói gì, chỉ mỉm cười giơ ngón tay cái lên với Sở Trần.
Ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Ông quả thật thật không ngờ, Sờ Trần lại lại có một khoản thần thánh như vậy, cứ như vậy, Thiên Ngoại Thiên mang đến nguy cơ cho giới võ già, sẽ hóa giải sạch sẽ.
Bọn họ một thân sát khí, tin tưởng sau khi tiến vào phật
môn, cũng sẽ tiêu hao không ít.
Sở Hạo Trúc vừa định mở miệng, Sở Trần đã lấy kim bạc ra: “Cha, cha đừng nói gì, con châm cứu cho cha.”
Sở Trần hết sức chăm chú, cẩn thận châm cứu cho Sở Hạo Trúc, xử lý vết thương.
Vừa rồi thời điểm một người độc chiến 36 đặc phái viên Thiên Cương, anh cũng không có nghiêm túc như vậy.
Nhưng giờ phút này, là lần đầu tiên anh