“Tống Nhan này là một võ giả.” Tầm mắt Bạch Tiêu Vân nhẹ nhàng nheo lại, ánh mắt như ngọn đuốc, hắn có loại cảm giác, mình đã vò hạn tiếp cận chân tướng.
Quả nhiên, khi Tống Nhan đi về phía cái hộp thứ tư, Bạch Tiêu Vân đột nhiên hô một tiếng: “Dừng lại!”
Màn hình đã nhấn tạm dừng.
Ánh mắt Bạch Tiêu Vân nhìn chằm chằm: “Lui về phía sau một chút.”
Có người kiểm soát tiến độ của màn hình. . Truyện Đoản Văn
Cuối cùng, Bạch Tiêu Vân yêu cầu phóng to một ống kính, nhìn thấy một vật thể hình túi hương treo ở một bên hông Tống Nhan, có quần áo che chắn, cũng không dễ thấy, chỉ là tống Nhan lúc đi lại, lơ đãng kéo kéo một chút, khiến cho Bạch Tiêu Vân chú ý.
“Hahaha!” Bạch Tiêu Vân trong lúc bất chợt nờ nụ cười lớn: “Thì ra là thủ đoạn nhỏ như vậy a.”
Bạch Diệu Huy lúc này mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Vân bá nhìn ra cái gì?”
“Nếu như ta không có nhìn lầm, cái túi hương này bên trong chứa đựng, là một loại bùa của kỷ môn, gọi là bùa trừ tà.” Bạch Tiêu Vân nói: “Người trong kỳ môn chế tạo túi hương có thủ pháp độc đáo, rất dễ dàng nhận ra, mà tác dụng của bùa trừ tà, chính là xua đuổi chất độc, thời điểm rắn độc cảm nhận được bùa trừ tà, sẽ có loại sợ hãi như gặp khắc tinh.”
Ánh mắt Vàn Phạm Tinh sáng lên: “Tống Nhan là bởi vì túi hương này, mới không sợ rắn độc?”
Bạch Tiêu Vân tự tin gật đầu: “Không sai, kỳ thật, bùa trừ tà đối với người trong kỳ môn mà nói, cũng là phố biến.”
Khi hình ảnh quỷ dị không thể lý giải tìm ra chân tướng, liền có vẻ không đáng sợ.
Bạch Diệu Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, giữa hai hàng lông mày thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn treo lên một tia ý cười: “Đây chính là thu hoạch không nhỏ, thứ nhất, chúng ta xác định, Tống Nhan cũng không đáng sợ, cô ta chẳng qua chì dựa vào một tấm bùa mà thôi, thứ hai, chúng ta có thể xác định, Tống Nhan, thậm chí sau lưng Bắc Trần, có kỳ môn tương trợ!”
Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Mà lúc này, Ván Phạm Tinh giật mình.
Kỳ môn.
Hắn theo bản nàng nghĩ về một người.
Văn Phạm Tinh nghe anh trai Vàn Nhật Thịnh nói qua, Sở Trần tên kia, chính là đến từ kỳ môn.
Không phải là…trùng hợp như vậy.
Khuôn mặt Vãn Phạm Tinh theo bản năng biến ảo một chút.
Tuy rằng hắn vừa rồi nghĩ thầm nếu như có thề lại đụng phải Sở Trần một lần thì tốt biết bao, thế nhưng, hắn cũng sợ hãi, lại đụng một lần nữa, sẽ lại bị nghiền ép một lần nữa.
“Nhị thiếu gia, khí sắc của cậu tựa hồ không tốt lắm.” Bạch Diệu Huy nghi hoặc, tin tức vừa rồi không phải rất tốt sao?
“Có tin mới.” Lúc này, người phụ trách điều tra tin tức về Tống Nhan đi vào: “Chúng tôi điều tra được, chồng của Tống Nhan cũng là một võ giả, hắn là con rể ở rể Tống gia, tên là Sở Trần.”
Văn Phạm Tinh trong tay vừa mới cầm chén trà, trực tiếp
run lên liền