Bọn họ căn bản không cần cụ thể đi làm cái gì, chỉ cần lộ diện, cũng đủ đế chấn nhiếp rất nhiều người.
Trước cửa khách sạn Sơ Hối, khu vực đỗ xe chừng một tràm mét, một chiếc xe đã sớm dừng lại và tắt máy, mấy người trong xe nhìn cửa khách sạn xa xa.
“Có người đi ra rồi.” Ván Phạm Tinh ngồi thẳng người: “B ữa tiệc tối của bọn họ rốt cục kết thúc rồi.”
Một cỗ mệt mỏi vừa mới dâng lên của Ván Phạm Tinh nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn khẩn cấp muốn nhìn thấy hình ảnh Bạch Tiêu Vân tiền bối xử lý Sở Trần.
Nhân viên Dược phẩm Bắc liên tục đi ra, khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy một cỗ kiêu ngạo tự nhiên.
Hôm nay Bắc Trần gặp phải, đối với bọn họ mà nói, biến đối bất ngờ, từ lúc bắt đầu không có người hỏi thảm, đến khi đến cửa gây sự, cuối cùng Tống tổng phản kích, đến mấy vị lão nhân đến, địa vị cùa Dược phẩm Bắc Trần trong giới thương giới kinh thành, giống như ngồi trên hỏa tiễn thẳng tắp táng lên.
Bọn họ đối với Dược phẩm Bắc Trần, có một cảm giác kiêu
ngạo xuất phát từ nội tâm.
Sau khi nhân viên và khách lần lượt rời khỏi hiện trường, đám người Sở Trần cũng từ thang máy đi ra.
Sở Trần cùng mấy vị lão nhân đi cùng nhau, Bối Uyển Thanh cùng Tống Nhan tay trong tay tán gẫu.
Bên cạnh là Tổng giám đốc tập đoàn Sơ Hối Đồng Tứ Phương đi cùng ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Sau khi mấy vị lão nhân cáo biệt lên xe, tài xế của Bối Uyển Thanh cũng dừng xe trước mặt mấy người, lúc Sở Trần vừa chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, thân ảnh dừng một chút, chợt mìm cười nói: “Mẹ, mẹ cùng Nhan Nhan trở về trước, con sau đó sẽ về.”
Bối Uyển Thanh nhìn Sở Trần, không nói gì, gật gặt đầu.
Sở Trần cất bước rời khỏi khách sạn Sơ Hối, thân ảnh đột nhiên tăng nhanh lên, dưới màn đêm che lấp, thân ảnh nhanh chóng lắc lư, rất nhanh liền đi về phía nơi yên tĩnh.
Phía sau, một đạo thân ảnh như gió lướt tới, đuồi theo Sở Trần.
Không bao lâu, Sở Trần ngừng lại, quay đầu lại nhìn về
phía người tới.
Một lão nhân tóc trắng.
“Lão tiên sinh có gì chỉ giáo?” Sờ Trần tầm mắt khẽ híp mắt nhìn chằm chằm vị lão nhân tóc bạc này, lúc đi ra cửa khách sạn, anh rõ ràng nhận thấy được cỗ khí tức này, hướng anh mà đến, hơn nữa phát ra địch ý rõ ràng.
Đây là võ giả tiếp cận khí tức cảnh, mới có thề tản mát ra khí tức rõ ràng như vậy.
“Lão phu Bạch Tiêu Vân.” Bạch Tiêu Vân thản nhiên chắp tay mà đứng: “Bạch Khâm Trì phái Bắc Đẩu người mà ngươi từng đánh bại ở Hương Sơn, là hậu bối của lão phu.”
Sở Trần ngoài ý muốn: “Ngươi là người phái Bắc Đẩu?”
Sở Trần có chút không tin, phái Bắc Đẩu, lại còn có người không có mắt như vậy, đến tìm anh gây phiền toái, đỏ không phải là thắp đèn lồng trên nhà vệ sinh sao?