Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân.
Hắn muốn trở thành “Bạch đại hiệp”.
Bạch Tiêu Vân chắp tay ôm quyền vói Sờ Trần, xoay người lại, thân ảnh rất nhanh liền biến mất trong đêm tối.
Sở Trần nhìn phương hướng Bạch Tiêu Vân rời đi, anh không thể bảo đảm Bạch Tiêu Vân có thật sự chạy tới biên giới hay không, thế nhưng, anh cho Bạch Tiêu Vân cơ hội.
Lựa chọn như thế nào, liền xem Bạch Tiêu Vân.
Sở Trần cảm giác, Bạch Tiêu Vân có chín phần cơ hội, sẽ xuất hiện ở chiến trường biên giới.
Một lát sau, Sở Trần lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Sở đội, nửa đêm không ngủ được sao?” Giang Ánh Đào nhận điện thoại, trước tiên trêu chọc.
Sờ Trần nhìn thoáng qua thời gian: “Ngay cả mười hai giờ cũng chưa tới, cũng tính là nửa đêm sao?”
Đầu dây bên kia, Giang Ánh Đào truyền đến tiếng cười.
“Xem ra, tình hình biên giới còn rất lạc quan.” Sở Trần nghe ra vui vẻ trong lời nói cô Đào.
“Vậy cũng không phải.” Giang Ánh Đào nói: “Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ, đàn chim lạ Án quốc, sẽ ba ngày sau, tiếp cận khu vực không có người ở núi Cường Lạp, tôi kế hoạch qua hai ngày nữa, liền xâm nhập Án quốc điều tra toàn bộ sự kiện bầy quái điều, điều đáng nói chính là, số lượng chim lạ này, mấy ngày nay, càng ngày càng nhiều.”
Nói đến chuyện chính sự, Giang Ánh Đào ngữ khí nghiêm túc.
“Cô Đào, trước tiên cô đừng vội tiến vào An quốc.” Sở Trần trầm giọng nói: “Tôi vừa mới sắp xếp một lão tiền bối khởi hành đi qua trợ giúp mọi người, hắn là võ giả võ đạo tông sư đỉnh phong, trên vũ lực có thể cho mọi người một vài trợ giúp.” Sở Trần dừng lại một chút: “Qua vài ngày nữa, tôi sẽ tự mình đi một chuyến, cho nên, trước khi tồi qua…tự bảo vệ mình.”
Núi Cường Lạp đen kịt không có người, một chỗ tránh gió, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Ánh Đào một